Cộp - "hai mốt"
Cộp - "hai hai"
Cộp - "hai ba"
...
Vừa lẩm bẩm đếm vừa đụng đầu mình đầu vào tường, đó là tất cả những gì Ulric đã và đang làm từ khi về nhà. Lí do thì không có gì ngoài hy vọng cái cách ngu xuẩn này có thể giúp cậu lấy lại sự tỉnh táo vốn có. Đúng rồi, sự tính táo. Đấy chính là cái mà cậu cần nhất lúc này. Tỉnh táo để nhận thức được mình đã làm gì và mình nên làm gì sau này. Cảm tưởng như từ khi rời khỏi căn nhà đó, cậu không thể suy nghĩ thông suốt được bất cứ điều gì. Mọi con đường đều đi tới ngõ cụt. Tất cả cái mớ bòng bong này, những tình cảm chồng chéo, những mối quan tâm không thể đong đếm và hơn hết là cái cảm giác tim mình đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực... Thì ra đây chính là thất tình sao? Hay còn có cái gì cao hơn nữa? Ulric thất sự không thê phân biệt được. Mới chỉ 18 năm mà thôi, cậu mới chỉ tồn tại trên thế giới này 18 năm mà thôi, sao cậu có thể giải quyết được hết những vấn đề cùng đồng thời nảy sinh này đây?
Thế nên cậu lại tiếp tục...
Cộp -"ba mươi"
Cộp -"ba mốt"
Tiếp tục...
Cộp -"ba hai"
Cộp -"ba ba"
Tiếp tục cho đến khi tất cả những gì cậu nhận được chỉ là một trán đau nhức và nửa bên đầu thì cứ kêu lên những tiếng "ong ong". Tuyệt thât, bây giờ thì không chỉ tinh thần mà cả "thể xác" cậu cũng bị tổn thương theo một góc độ nào đó.
Thôi vậy nếu đã không thể làm cho bản thân mình thanh tỉnh thì cậu sẽ tìm đến một cách khác. Một cách mà người lớn hay dùng khi cần giải quyết những vấn đề liên quan đến lí trí: Rượu. Nghe thật mỉa mai làm sao. Cậu chưa bao giờ tìm thấy logic trong hành động này, nhưng bây giờ thì chẳng phải là lúc để ý đến những logic nhỏ nhoi ấy nữa. Ulric vớ lấy chai rượu đặt trên bàn của cha rồi bắt đầu công việc tìm kiếm lối thoát của mình. Từ lúc đầu là một ly, hai ly rồi khi những cái ly trở nên quá vướng víu thì cậu chỉ nhớ mình đã trực tiếp cầm cái chai lên và tu như một kẻ hành khất sắp chết khát trên sa mạc. Và đó cũng là lúc...
- ULRIC.
Cha cậu bước vào, với khuôn mặt luôn đỏ gắt như đi dưới nằng, làm người ta không thể phân biệt được là ông đang giận dữ hay không.
- Cậu giải thích ngay hành động này cho tôi.
Lại một câu nói cũ rích mà ông đã nhai đi nhai lại hơn 2 tỉ lần trong cuộc đời mình. Luôn luôn bắt cậu giải thích những hành vi của mình, đó là cách ông phản ứng mỗi khi thấy cậu làm sai điều gì, như thể ông không thể hiểu được chính đứa con mà mình đã sinh ra và nuôi lớn. Nhưng hỉ nộ ái ố vô thường của con người liệu ông có bao giờ thật sử hiểu hay không, cậu cũng chẳng biết nữa.
- Chẳng làm gì cả.
Ulric trả lời bằng chất giọng tỉnh bơ và đầy chán chường. Bình thường để cho không khí trong nhà bớt căng thẳng thì cậu luôn là người nhịn xuống, là người âm thầm chấp nhận. Nhưng hôm nay thì khác. Cậu không muốn như vậy nữa. Với tất cả những vấn đề của mình, cậu vốn đã như một núi lửa sắp phun trào rồi. Nếu chỉ cần thêm một chút nữa thôi, cậu sẽ...
- Cậu trả lời cha mình bằng giọng kiểu gì đấy. Đừng để tôi hối hận vì đã nuôi dạy cậu lớn như thế này.
- Chứ không phải cha đã hối hận từ khi con từ chối tham gia nghĩa vụ quân sự rồi sao?
- Cậu nói cái gì?
Cha cậu tiến thêm một bước. Và bây giờ thì ông đã giận được rồi. Ulric có thể nhận ra trong tiếng nghiên răng của ông. Cậu có nên tự hào vì mình hiểu và nhận thức được từng cử chỉ của đối phương trong khi đối với ông cậu không gì ngoài một cái gai trong mắt không nhỉ?
- Con nói như thế đấy. Không phải cha chỉ chính thức chấp nhận đứa con trời đánh này khi con làm theo những lời cha nói sao?
Mùi rượu quẩn quanh và bóp nghẹt tâm trí cậu nhưng trong một góc nào đó thật sâu, cậu nhận ra mình vẫn sáng suốt và dư thừa can đảm. Ulric lại cầm chai rượu lên và đổ nó xuống cổ họng mình. Chưa bao giờ cậu thấy thèm khát thứ chất lỏng cay xè và đắng chát như thế. Cho đến cha cậu giằng lấy và ném phần còn lại của nó vào thùng rác.
- Đúng vậy. Trừ khi cậu làm theo những gì tôi nói, nếu không đối với tôi cậu chỉ là một thằng nhãi ranh, một thứ đồ bỏ đi không hơn không kém.
Chỉ một thoáng thôi, lóe lên trong đôi mắt già nua nhuồm màu thời gian của cha cậu, đó là sự hối hận sao? Hối hận vì đã nói nặng lời với cậu? Hôi hận vì đã đâm cho cậu một nhát dao mà ông thừa biết sẽ làm đứa con trai duy nhất của mình đau đến thế nào? Không phải đâu, Ulric nghĩ là mình nhầm rồi, sao ông có thể thấy hối hận được. Cha cậu chưa từng như thế, cha cậu... Ông không phải là người cảm xúc như thế.
Và cậu, cậu nghĩ mình cũng nhầm rồi. Rượu không làm cho cậu thêm tỉnh táo và dũng cảm. Tất cả những gì nó mang lại cho một gã khờ luôn lạc quan và vui tươi như cậu chỉ là vỏn vẹn hai chữ
bi thương.
- Được rồi, vậy con sẽ đi. Gia nhập quân ngũ, lấy quân hàm, hay tất cả những thứ mà cha coi trong, dù có chết ở trong cáu trại quân đội mục rữa ấy, con cũng sẽ đi, sẽ làm cho cha. Như vậy được chứ? Rồi trong mắt cha, con sẽ dành được một chút xíu trọng lượng phải không? Được rồi, con sẽ đi. Con đi là được chứ gì? ...
Và rồi cậu cứ như vậy, liên tục lặp lại câu nói: "Con sẽ đi" "Con sẽ đi" cho đến khi nhận ra mình đang ở đường lớn. Mình đã ra khỏi nhà bằng cách nào, đối mặt với sự ngạc nhiên hay là coi khinh trong mắt người cha già như thế nào, cậu không nhớ rõ và cũng chẳng muốn nhớ rõ. Tất cả những gì cậu biết bây giờ là những bước chân xiêu vẹo đã đưa cậu tới một nơi tưởng như quá quen thuộc, bắt cậu đối diện với một ánh mắt mà cho đến mãi sau này nữa Ulric cũng không thể nào quên...
Bây giờ thì cậu tin rồi, tin vào cái gọi là "một ánh mắt có thể nói lên nhiều điều hơn cả hành động".
Không biết Sydney có ý thức được sức ảnh hưởng của mình lên cậu lớn thế nào không? Tại sao chỉ với một ánh mắt của cô bé cậu lại cảm thấy mình như bị lột trần đến vậy? Tất cả những bẽ bàng, những cái tôi bị tổn thương mà cậu đã cố gắng vùi lập, cố gắng che dấu bằng một vỏ bọc mạnh mẽ, chỉ trong một giây thôi hiện lên như một bàn tiệc sặc sỡ sắc màu. Và cậu biết, điều này chỉ trở thành hiện thực vì cô bé đứng trước mặt mình đây, cô bé dù khuôn mặt luôn ẩn giấu những mệt mỏi nhưng ánh mắt thì chưa một lần ngừng dõi theo cậu. Đó chính là Sydney, Sydney của cậu, mối ràng buộc mà cậu không thể nào xóa bỏ cũng không cho phép mình xóa bỏ. Hơn cả một người quan trọng, cậu sẽ không cho phép mình làm tổn thương cô bé này.
Thế nên cậu lại bắt đầu sợ hãi một điều vẩn vơ, lại bi thương trước một viễn cảnh không bao giờ đến.
Cách nhau chỉ một con đường, nhưng một bước chân cậu cũng không dám bước. Người bạn thân nhất của cậu sắp đi xa, người cậu yêu thì không còn chỗ trống cho một kẻ như cậu, và "mái nhà nơi mình thuộc về"... sau hôm nay cậu không biết mình có thể gọi nó như vậy được nữa không. Tất cả những điều này đang ăn mòn sự lạc quan vốn có của một chàng trai chỉ biết tươi cười. Và rượu... Và rượu làm cậu cảm thấy mình chẳng còn gì ngoài một cái lõi rỗng không. Có lẽ tất cả những mệt mỏi này đã ngầm xuất hiện, đã âm ỉ cắt thật sâu trong lòng cậu từ rất lâu rồi, chỉ có điều cậu lựa chọn lờ đi. Cho đến khi nó vượt ngoài sức chịu đựng.
Thế nên Ulric cứ đứng chết trân ở đấy. Cậu đã không còn đủ tự tin để đối diện với Sydney nữa, vì cậu biết cậu chẳng thể chào người kia bằng nụ cười rạng rỡ như mọi ngày. Họ đáng nhẽ phải chia sẻ cho nhau tất cả những gì mình có, tất cả những gì làm nên con người họ ngày hôm nay, nhưng bây giờ cậu lại thắc mắc điều này liệu có đúng đắn. Mang tất cả những đổ vỡ này, trút lên tấm lưng nhỏ bé mà cậu cần phải bảo vệ, điều này thật sự cần thiết sao? Không. Cậu có thể trở nên thảm hại, cậu có thể để mặc bản thân mình bị thương trong mắt người khác, nhưng trong mắt Sydney, cậu không muốn mình trở nên như vậy. Cậu muốn là một Ulric tốt nhất, vui vẻ nhất, và cũng đáng tin tưởng nhất khi đứng cạnh cô bé này. Thế nên cậu đưa ra quyết định của mình.
Ulric bước thật chậm tiến lên phía trước. Đến khi chỉ còn cách cô bé một bước chân, cậu mới dừng lại.
- Tôi sẽ đi, Sydney à. Tôi sẽ đi thật xa, trong một thời gian thật dài.
"Tôi sẽ bỏ lại cậu mà đi. Vì tôi mệt mỏi quá rồi." Hai câu sau cậu giữ lại cho riêng mình, vì nó đau hơn bản thân cậu tưởng tượng rất nhiều. Lần này cậu đi, không chỉ có mình cậu, mà là cậu đã bỏ lại một người mà bản thân không được phép bỏ lại. Cậu đã bỏ Sydney mà đi. Rời xa cái lời hứa phải trông chừng, phải bảo vệ cô bé mà cậu đã có hồi nhỏ. Quyết định này dù có nghĩ hàng vạn lần, hàng triệu lần thì chắc chắn cũng sẽ làm cậu hối hận. Nhưng cậu vẫn làm, với hương rượu cay xè bịt tai, che mắt, với lời nói của cái tôi mệt mỏi sợ hãi tổn thương.
Lần đầu tiên đối diện với chướng ngại trong tình yêu của đời mình, Ulric đã lựa chọn chạy trốn. Lần thứ hai đối diện với vướng mắc đã theo mình trong suốt thời thơ ấu, Ulric lại giải quyết bằng cách chạy trốn. Và lần thứ ba này, lần thứ ba đau đớn nhất, đối diện với người có thể đem đến cậu sự bình yên cũng như giải thoát, cậu lại một lần nữa chạy trốn. Ba sự lựa chọn trong một ngày. Dẫu có ngu xuẩn, dẫu có hèn nhát, dẫu có ích kỉ đến nhường nào thì cũng là sự lưa chọn của cậu. Của một chàng trai sẽ ôm đầy những hối tiếc khi trưởng thành. Nhưng cũng nhờ có nó đã làm nên Ulric của ngày hôm nay, Ulric của 3 năm sau đó.
---------------------------------------
Con người ấy mà... họ luôn có thói quen đặt ra hàng vạn những giả thiết, những mệnh đề sau "nếu như" không bao giờ xảy ra ở hiện tại, quá khứ hay tương lai. Bằng cách xóa đi một "cái tôi" xấu xí trong thì quá khứ, họ tự dựng nên một vở kịch, một viễn cảnh không dẫn đến những sai lầm, những hối hận. Dù chỉ là trong tiềm thức thôi, sự an ủi đó cũng đủ phần nào xoa dịu đi một trái tim nhức nhối.
Và đó chính xác là việc tôi đã làm: Vẽ ra một cái viễn cảnh mà ngày hôm đó, nếu tôi không bước thêm một bước, nếu tôi không tiến gần tới cậu, thì có lẽ khoảng cách của chúng ta đã không xa vời như vậy.
Năm đó, tôi chưa biết căn bệnh mà sau này sẽ hủy diệt chúng tôi lại đến sớm như vậy.
Đánh dấu