Nhân vật:
Thời gian: 27.5.2021
Địa điểm: Vùng ngoại ô phía Bắc
Cái chết vì gái là cái chết tê tái.
Joy sẽ rất cảm kích nếu đầu óc hắn đủ lạc quan để nghĩ những lời bông đùa vớ vẩn. Trên thực tế tóc tím sẽ chấp nhận cả những câu đùa dở tệ tương tự chuyện thật thảm bại khi hắn chết vì Tsuyujoshi thay vì chỉ huy xinh đẹp Astraea, hay trừ Daniel, người tham gia trận đánh với Flauros, những kẻ bị hút vào toàn thành viên của đội 1 và 3, vốn là những người tìm ra Ostium, rằng bộ đây là trò đùa của số phận à?
Và có đấy. Nửa giây đầu màn rơi tự do, hắn đã tự đùa cợt bản thân như vậy, hi vọng rằng, nếu hắn cứ cười cho qua chuyện như mọi lần, chuyện sẽ tự khắc ổn.
…Nhưng chẳng buồn cười gì cả.
Mới vài phút trước, Joy còn dửng dưng nhìn Flauros vẩy Past Haunt lên từng người đang cố ngăn chặn nó với một khoảng cách khá an toàn, không khác gì một người qua đường ngồi xem phim hành động. Điều tiếp theo hắn biết là không gian vỡ ra từng mảng, rồi hai thành viên đội đánh Flauros bị kéo vào khoảng không. Hắn vẫn rất bình thản, mộng tưởng chỉ những kẻ đứng gần con quái vật mới bị ảnh hưởng bởi lực hút.
Cho đến khi đội viên nhỏ tuổi nhất nhóm ba bị kéo vào mảnh vỡ.
Theo phản xạ, tóc tím xoay người, toan kéo người thiếu niên kia lại, song lực hút nhanh hơn tốc độ hắn. Vì thế mà người thanh niên vừa quay được cái đầu, Hữu Khiêm đã vượt khỏi tầm với của tay.
Từ khóe mắt, Joy bắt gặp một thoáng áo đỏ vút lên. Hắn lập tức quay ngoắt lại, bám lấy cổ tay tóc nâu đỏ với ước vọng giữ cô gái lại, nhất quyết không để bi kịch lặp lại lần hai.
Nào ngờ chân bị không khí nhấc lên. Đến hắn cũng bị kéo luôn vào mảnh vỡ.
Dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Cặp đồng tử hồng đỏ liếc xuống dưới. Mặt đất mà hắn mong mỏi trở về suốt chiến dịch giờ giống một vạc dầu nóng hổi của mụ phù thủy, chỉ chực chờ hắn ngã vào. Những ký ức, cả xấu và tốt, trải dài trong tầm mắt tựa một thước phim, sống động và chân thực như lần đầu trải nghiệm. Những bóng người thân quen dần lướt qua hắn. Hắn càng rơi thì càng xa họ. Tóc tím đưa một tay về phía bầu trời, chẳng muốn rời xa, song không thể chống lại trọng lực của số phận.
Trong những bóng ma quá khứ ấy, một bóng người nổi trội hơn cả. Người phụ nữ với suối tóc bạch kim dài óng mượt, với đôi mắt và khóe miệng giống hắn. Người phụ nữ gần đến tuổi bốn mươi mà trông cứ phây phây như hai mươi. Người phụ nữ hung dữ như hổ báo, nhưng nụ cười dịu hiền đẹp hơn ai hết. Người xoa đầu hắn những đêm dài không ngủ được. Người khóc một mình trong căn phòng mịt mù như tương lai của họ…
‘…M……ẹ………..’
Tại sao…? Hắn chỉ muốn bảo vệ-
Chỗ tiền dày công tích cóp, hắn vẫn chưa-
Hắn vẫn-
Aa… Ước muốn tầm thường của con người chôn cất sâu trong lồng ngực. Aa, ước muốn thao túng cả thiên nhiên, thao túng cả trọng lực…
Rời khỏi bầu trời đỏ máu, để rớt xuống bàn tay lạnh buốt của tử thần.
The only gate is hell.
Năm ngón bên tay trái siết chặt hơn, tìm lấy một sự bấu víu, một sự cứu rỗi chăng? Joy không nhận ra, nhưng từ hồi rơi vào khoảng không gian vỡ nát, chưa bao giờ hắn thả tay Maki ra, lực tay mạnh đến nỗi chắc chắn sẽ để lại những vết đỏ hằn trên làn da trắng non nớt. Nỗi sợ cái chết đã xóa nhòa mọi cảm quan về không gian và thời gian của hắn. Hắn chẳng còn biết thứ gì xung quanh nữa.
Không nhận thức được, đúng. Nhưng sự tồn tại của một bàn tay khác trong tay mình có làm hắn cảm thấy đỡ đi không?
Chắc chắn rồi.
Nên hắn tham lam vòng tay còn lại sau lưng người kia, áp cái đầu nâu đỏ vào lồng ngực, cằm tựa lên mái tóc tơ mềm mượt. Đôi mắt hồng nhắm chặt trong cơn lo âu, chuẩn bị cho chấn động với mặt đất. Hãy để hơi thở trộn vào nhau, và nhịp đập sự sống này trở thành ký ức cuối cùng của hắn. Làm cái chết nhanh và nhẹ nhàng vào. Hắn quen chúng, không đồng nghĩa với việc ưa thích những cơn đau. Vì vậy, làm ơn-
*Bốp!*
“…”
Một cơn đau điếng người chạy dọc thân hình người thanh niên. Lơ lửng, lơ lửng, chờ đợi và chờ đợi, song cái chết không bao giờ đến với hắn.
Đôi mắt hắn mở toang khi đầu chạm mặt đất mát lạnh. Bật dậy, đôi bàn tay run run nhấc cô gái trong tay đặt qua một bên, cào vào lớp áo trong kiểm tra cơ thể. Hắn vẫn ổn, xây xát một chút từ trận chiến với Harpy nhưng nhìn chung vẫn ổn. Kể cả thế tóc tím không thể ngừng nhịp thở bất thường, mồ hôi lạnh sau gáy, hay đơn giản là cái giật mắt liên hồi của bản thân được.
Joy thấy đám Phantasma ẩn hiện, rồi ánh đèn cùng tiếng người kỳ lạ. Tất cả chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai. Hắn còn sống và hắn còn sống. Còn gì quan trọng hơn nữa? Hắn thấy có vài người tò mò rời đi. Bàn tay tóc tím vô thức tìm lấy cổ tay người bên cạnh, siết thật chặt.
“…”
Đồng tử hồng mệt mỏi đối chiếu bể nâu đỏ trong mắt người kia. Chợt cảm thấy thế là quá ích kỷ, Joy lập tức buông tay, đứng dậy quay gót, rít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
Một, hai. Một… hai…….
Thấy bản thân tương đối ổn định, đầu tím nghếch sang người tóc bạc đang nằm sóng soài trên mặt đất, nheo mặt trước tình thế hiện tại của cô. Hắn quỳ một chân, đưa bàn tay tỏa ánh sáng đỏ dìu dịu hờ hững gần miệng vết thương vùng đầu người kia. Kỹ năng vô cùng hữu dụng mà hắn chưa được sử dụng suốt chuyến đi này, Ressurection.
“Chỉ huy, người ổn không?”
Người thanh niên cất tiếng, lần đầu tiên sau cú rơi, lời nói trộn với nhịp thở do chưa điều tiết hoàn toàn được cảm xúc. Vốn chỉ định hỏi thế thôi, nhưng nghĩ thế nào, sau một thoáng im lặng, tóc tím buột miệng:
“Sau tất cả những chuyện này, chúng em không xứng đáng một lời giải thích ư?”
Giọng nói trầm và nhỏ nhưng ngân lên như một lời oán trách. Rõ ràng hắn không vui khi được hứa nhiệm vụ an toàn mà rồi kết quả thành ra như vậy đâu. Joy có hàng tá câu hỏi cần lời giải đáp. Quá nhiều. Đến mức hắn không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
“Xin hãy kể cho em tất cả những gì người biết.”
Choice C: Ở lại hồi phục sinh lực sho Astraea
@
Aky: Tất nhiên Chempai có thể chọn choice khác
Bên choice theo bóng ma có khả năng unlock NPC đó
Nghĩ kỹ vào
Đánh dấu