Tân gia của Tiểu Khoan, Emeres không may lại đi công tác. Người không thể tự đóng gói mình lại ship về tham dự, chỉ có thể gửi quà chuyển phát nhanh từ chốn công tác về thẳng tân gia mà chung vui với em nhỏ. Emeres biết, dù cậu không có ở đó, thì vẫn còn Monoceros, và những người khác.
Quà cũng không có gì nhiều nhặn, ngoại trừ một bộ khăn trải bàn với hoa văn màu xanh dịu mắt.
Một chiếc chuông gió đậm chất Sagitta, cũng mang màu xanh luôn. Khi gió nổi lên sẽ vang lên những tiếng thanh nhưng đanh.
Cuối cùng là một dải dây hoa. Thảo mộc thân leo, tỏa ánh sáng dìu dịu khi thiếu đi ánh sáng. Có thể trồng như dây thường xuân quanh nhà, hoặc cắt một dải để quấn quanh phòng đọc sách. Bình thường mang màu lửa, tuy nhiên có thể thay đổi màu sắc theo mùa và thời điểm trong ngày để không làm hại thị giác.
Shelby khi nhận được lời mời của Khoan Khoan đến nhà mới của cậu ấy ở Athás, đã cảm thấy cuống cả lên. Cô không biết là khi đến một ngôi nhà mới của một ai đó thì cần phải mang theo quà gì. Quà cáp ấy mà, luôn là một phạm trù nan giải.
Shelby chỉnh lại mái tóc, đeo lên một dải băng màu xanh, trên đường đi ngang phòng Lana liền kéo đi cùng.
"Cậu tặng họ cái gì đó?"
Cô tò mò hỏi cô bạn như thế, trong tay ôm cái làn mây đựng đồ ăn, và quà tân gia.
Nhà của Khoan Khoan ở Athás khiến cô gái nhỏ thấy như bước vào nhà của các vị tiên vậy, nó rất bất ngờ, nhưng mặt khác lại mang đến cảm giác khá gần gũi. Cô từng đi dạo cùng ngài Alma ở đây, và cũng thích không gian của nơi này.
"Sau này nếu đủ khả năng chắc mình cũng mua nhà ở đây."
Shelby mang đến nhà Khoan Khoan giỏ trái câyTrái cây tươi mua ở chợ và một bộ ấm tràQuà mừng cho tổ ấm mới từ Shelby gửi tặng Khoan Khoan..
Đầu tiên, chim sơn ca hát về ngày ra đời của tình yêu trong trái tim của các chàng trai và cô gái. Và lạ lùng sao, trên nhánh cao nhất của cây hoa hồng, bắt đầu từ từ nhú ra một đóa hồng kỳ diệu, với từng cánh, từng cánh, nở theo từng lời hát. Ban đầu, những cánh hoa chỉ mờ ảo như màn sương mỏng giăng ngang sông – như những bước nhẹ của ngày tới, và bạc như đôi cánh của ban mai. Như thể bóng soi của chính đóa hồng trong gương bạc, của chính đóa hồng trong bể nước - đóa hồng thật đang nhú trên ngọn cao nhất của cây hồng.
Nhưng cây hồng đòi hỏi chim sơn ca phải áp sát hơn nữa ngực nó vào gai nhọn “Sâu hơn nữa, chim sơn ca bé bỏng” cây hồng kêu lên ”nếu không ngày sẽ tới trước khi đóa hồng khởi sinh.“
Và thế là Chim sơn ca áp sát hơn nữa ngực của nó vào gai nhọn, rồi bài hát của nó trở nên mãnh liệt hơn, bởi nó đang hát về niềm đam mê trong tâm hồn của các chàng trai và cô gái.
Và rồi sắc hồng tinh tế đã tỏa nhẹ trên cánh mỏng của đóa hoa, giống như ánh ửng lên trên đôi má của chú rể khi chàng hôn lên môi của vị hôn thê. Xong, chiếc gai nhọn vẫn chưa chạm thấu tới trái tim của sơn ca, và vì thế, phần nhụy của đóa hoa vẫn còn trắng toát, bởi chỉ có máu từ trái tim của sơn ca mới có thể nhuộm đỏ được trái tim của hoa hồng mà thôi.
Và cây hồng lại đòi hỏi chim sơn ca phải áp sát hơn nữa ngực của nó vào gai nhọn
“Sâu hơn nữa, chim sơn ca bé bỏng” cây hồng kêu lên “nếu không ngày sẽ tới trước khi đóa hồng khởi sinh.“
Và thế là chim sơn ca lại áp sát hơn nữa vào gai nhọn, và rồi, chiếc gai đã chạm thấu trái tim nó, một cơn đau nhói dữ dội xuyên thẳng vào sơn ca. Sâu hơn, sâu hơn cơn đau, và man dại hơn, man dại hơn là giọng hát của sơn ca, bởi bài ca của sơn ca hát về một tình yêu được hoàn tất bởi sự chết, một tình yêu không bị chôn vùi trong huyệt mộ, tình yêu vĩnh cửu.
Và đoá hồng kỳ diệu đã trở nên đỏ thẫm, giống như chính một đóa hồng khác giờ cũng đang sẫm đỏ ở phương Đông. Đỏ thẫm vòng quanh những cánh mỏng và đỏ thẫm như ngọc ruby nơi giữa trái tim.
Thế nhưng, giọng hát của sơn ca đã dần yếu đi, và đôi cánh nhỏ của nó bắt đầu đập loạn. Một màng mỏng đã che phủ đôi mắt nó. Bài hát của nó yếu dần, yếu dần và chim sơn ca cảm thấy có gì đó bóp nghẹt nơi cổ họng
Sơn ca cố gắng cất lên tiếng hát cuối. Mặt trăng bạc nghe thấy, và nàng quên cả bình mình đang tới để nấn ná ở lại trên bầu trời. Đoá hồng đỏ nghe thấy, và rung động khắp thân mình trong một cơn ngây ngất rồi mở hết những cánh mỏng của nó ra để đón khí lạnh của buổi ban mai. Nàng tiên tiếng vọng đã mang tiếng hát ấy tới cái hang mầu tía của mình nơi ngọn đồi và đánh thức những mục đồng đang ngủ lịm khỏi giấc mơ của họ. Tiếng hát loang trên lau sậy của dòng sông và mang thông điệp của chính nó ra biển cả.
"Nhìn xem này, nhìn xem" cây hồng kêu lên "đóa hồng đỏ đã thành hình". Thế nhưng chim sơn ca không thể trả lời, bởi nó đã nằm chết trên thảm cỏ, với một mũi gai xuyên thấu trái tim.
“Ra vậy.”
Saint Valentine nghiêng đầu. Sự thực thì, chú chim sơn ca không hiểu lắm về những phức tạp trong trái tim của “con người”. Trong tất cả những thể sống trên Altair, họ là khó hiểu nhất.
Mỗi lần vị Thánh bảo hộ Tình yêu hỏi bâng quơ Altair, ngài chỉ mỉm cười bí ẩn rồi quay lại bóp con vịt nhựa màu vàng chóe trong tay khi tiếp tục công việc của mình.
Ta cũng không hiểu nốt.
Đại ý những gì Valentine hiểu là vậy.
“Ta không thể nói rằng có ai không xứng đáng với tình yêu, Killian. Ta không thể quyết định việc đó. Đến cả chính Altair cũng vậy. Tình yêu là một phép màu của các thể sống có ý chí riêng, một điều mà Đấng Sáng tạo không hề sáng tạo ra. Đó là điều cậu phải quyết định cho chính mình.”
Cũng giống như nụ hồng này. Kỳ thực, Saint Valentine không có quyền năng để làm nó nở. Nàng chỉ duy là người làm chứng cho thời khắc mà đóa hồng quyết định nở rộ khi được chăm sóc bởi tình yêu thương thuần khiết nhất.
Giờ đây, chẳng có khúc hát nào cả. Chú chim sơn ca không còn hát nữa. Nhưng dường như, lại có một giai điệu khác đang tấu lên đáp lại trái tim của chàng trai nhạc công vĩ cầm.
Những cơn gió ngàn từ rừng sâu luồn qua mái tóc bạc phất phơ.
Ánh sáng chiếu qua kẽ lá xanh, đáp lên vai Killian tựa một cái ôm nhẹ.
"Theo lời kể của cậu... dường như đó là một người thật dịu dàng."
Nàng mỉm cười, ánh mắt mơ màng dường như nhớ đến một ký ức sâu kín nào đấy, nằm trong vết sẹo gây ra bởi gai hồng trong trái tim.
Tiếng rả rích của các sinh vật sống, mà cũng giống tiếng cười của mẹ Đất.
“Thứ gì đến, rồi sẽ đến thôi, Killian.”
Tựa không khí, tựa nước chảy…
Lời nói cuối cùng của Valentine không nghe được bởi tai, mà chỉ còn giống tiếng vọng lai của sóng biển trong vỏ ốc. Xa thẳm trong tâm hồn, có lẽ cũng là lời của trái tim mỗi con người. Nàng đến và đi cũng như một cơn gió, chỉ còn là cái vuốt nhẹ trên gò má chàng trai trẻ.
Cậu chỉ cần là chính mình. Là chính mình, khi có thể thành tín với cảm xúc của trái tim.
Ngày đấy, cũng là ngày mà cậu có thể đón nhận trọn vẹn tình yêu.
Killian nhận The Red Rose
[RELATIONSHIP ITEM] Đóa hồng mang màu đỏ rực rỡ hơn mọi màu đỏ trên thế gian này, tựa như được nuôi dưỡng bởi tình yêu chân thành nhất. Bông hoa này là một sự tồn tại độc lập sánh ngang với phép màu, không thể héo tàn bởi điều kiện vật chất, vĩnh cữu với thời gian và chỉ chết đi khi mối liên kết giữa hai bên bị cắt đứt. Trao tặng nó cho ai cũng hàm ý như nguyện vọng chia sẻ cuộc đời của bản thân với họ.
Một vật mà chủ sở hữu có thể giữ cho riêng mình hoặc tặng cho đối tượng mà họ yêu thương nhất. Thay cho mọi lời muốn nói, hành động trao tặng sẽ giảm 20% yêu cầu tối thiểu về wordcount khi player trao rank cho bên được tặng, áp dụng với tất cả bậc rank và có hiệu lực vĩnh viễn đến hết game.
Trong lúc vừa bóc vỏ quả óc chó vừa vuốt tóc người yêu, tiểu Khoan đã nghĩ cái dzề? Câu trả lời là nghĩ về cách ngôn ngữ thể hiện tâm tình.
Mancare - khiến ai nhung nhớ. Mi manchi. Tu / manchi / a me, anh / khiến em / nhung nhớ. Piacere - khiến ai yêu thích. Mi piaci. Ôm anh như vầy rất thích, không thích mới là lạ à. Amore - không phải là khiến ai yêu thương, mà là yêu thương hướng về ai. Ti amo - io amo a te. Cái này thì thôi, khỏi phải dịch nhen.
Hai cái động từ đầu đều có đặc điểm là thằng nào gây nhung nhớ thì là chủ ngữ, động từ chia theo thằng đó. Người gì đâu mà toàn khiến người ta phải nhớ, phải thích, phải thương. Đấy, lỗi tại anh hết.
Tự dưng thấy hơi hơi bực mình, bèn vô duyên vô cớ vò tóc người yêu. Chỉ có mỗi động từ cuối cùng là khác - chia theo cái người đem lòng đi yêu nên là giờ em mới được chủ động thế này nè. Người ta chỉ có tội cố tình gây thương nhớ, còn em chọn yêu và được yêu.
Hướng về anh. Luôn như vậy.
Vò xong lại vuốt, vuốt xong lại vò, vuốt đến cái thứ một ngàn thì thấy người yêu bò dậy, đã thế vừa bò dậy đã vòng tay ôm mình. Bèn dụi liền tù tì thêm mấy cái cho bay hết cả bong bóng sleepy rồi cuộn thành một cục thoả mãn, thở hắt ra một tiếng:
“Một tấc tương tư một tấc tro, haizzz.”
Nhớ ghê. Tương tư buồn lắm, khiến lòng người ta như tro tàn, aizzz.
Hả? Tương tư cái moẹ gì? Đang ngồi với nhau đây gì mà tương tư? - người cầm ngồi ngoài vừa type vừa gào thét, thái độ y chang Uta.
“Nhớ anh ghê, lúc nào cũng nhớ.” - hôn nhẹ một cái, lên vành môi. Rồi ngó xuống chậm rãi chơi với Uta, vừa chọc cục tuyết lăn lăn vừa nghĩ:
Không phải vì anh ngủ thì nhớ, mà anh thức vẫn nhớ đây nè, không hiểu mắc bệnh gì ta? Ý mà Uta mới tròn thêm một vòng nha, do lăn nhiều hay là do nuôi tốt đây nha?
Chubby tròn xoe bị cậu chủ nhéo bèn in dấu ngón tay anh, dòm cưng đến lạ. Có nên đưa lên làm logo thương hiệu không nhỉ? Giống một nhãn hiệu táo khuyết nổi tiếng nào đó.
Mà, nói cũng hên, em nhỏ rất nhạy với cảm xúc của chính bản thân nên biết rằng cảm giác lúc này gọi là nhớ, nhớ nhè nhẹ, nhớ ngọt ngào, nhớ quyến luyến nhớ vấn vương như hương nhài ngấm trên đầu ngón tay. Bèn ngước lên hôn (nhẹ) người yêu thêm cái nữa rồi đi rót cho anh một cốc nước cam và dúi vào tay thanh niên mấy hạt óc chó khô khô đã bóc vỏ. Nước cam là để uống cho tỉnh, đỡ đau đầu.
Xong đâu đấy mới ườn ra mà bám lấy cả chăn cả người, y chang một con mèo lười. Cứ như vậy mà lơ đãng ôm anh, hoặc là được ôm, vậy mà thoáng cái đã ngủ mất từ lúc nào. Cô gái nhỏ ở bên người yêu thì trở nên tuỳ hứng hết sức, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở sâu và nhẹ.
[...]
Và bây giờ thì người cầm đã biết tại sao nhà của tiểu Khoan dòm lại kỳ quái đến như vậy, nhòm vô chỉ toàn thấy khung nhà chứ lúc nào cần lắm mới mở bạt che. Chắc là tại xây một hồi chủ nhà thấy kết cấu thô đẹp quá, xung quanh lại toàn là cây cối xum xuê um tùm che nắng chắn mưa, dù thời tiết xấu cũng chỉ lọt xuống phía gốc cây được mấy chút, vậy nên quyết định trường phái kiến trúc của quần thể nhà này là giải kết cmn cấu luôn. Deconstruction - nơi kết cấu lên ngôi (và không thèm lấy cái gì đậy lại), nhà hoàn thiện dòm cũng không khác với đang thi công dở dang là mấy.
Ai biểu hai đứa cứ lầy với nhau cho lắm vào, cuối cùng lười không thèm thi công phần bao che cho tầng trệt.
[...]
"Một điệu nhảy, sau một giờ nữa, ổn chứ?"
“Tại sao lại một giờ?”
Mắt đen mở to như ướt một lớp sương đêm.
“Tại sao không phải bây giờ?”
Váy thoảng như khói sóng yên hà.
“Một giờ lâu quá, em không đợi.”
Bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay cậu, rồi nhấc lên trong một động tác nhè nhẹ xoay tròn, ánh trăng tỏa ra từ những bông hoa đội trên tóc. Người cầm chợt nhớ hồi đó có cái sinh nhật nào đó thoắt cái đã biến thành đám cưới (chỉ vì bánh sinh nhật quá giống bánh cưới), bèn lăn ra cười dập mặt vào bàn phím.
Sương lạnh, nhưng tay anh thì ấm. Đêm lạnh, nên tay anh càng ấm hơn. Hơi lạnh mảnh mai trong trẻo giống như những nếp váy mềm, rừng già cũng khoác lên tàng áo mới.
Mùi hương của người yêu, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng cái chạm thật nhẹ, tất cả dường như chỉ kéo hai người đến gần nhau hơn. Thiếu nữ ngả người trên ngực Monoceros, lạnh và nhẹ tênh đến không thật.
Take my breath away.
Quả là nhìn người yêu cũng muốn nghỉ thở thật.
[...]
Một ngày khác, khi nhà đã xây xong và hai đứa lại có thời gian ngồi lầy, chính xác là tháng nào thì đến người cầm cũng không biết.
“Hôm đó lúc em gọi và anh quay lại, em cũng nín thở luôn. Anh còn cầm một chiếc khăn choàng như lá phong đỏ rực.”
Đẹp tựa nắng thu, trong phút chốc khiến đứa trẻ quên mất mình đang ở đâu và làm gì.
“Cũng lâu rồi mới thấy anh chọn những màu như vậy, dạo này toàn thấy anh mặc màu đen thôi hà.”
Có nhòm thấy có để ý nhưng mà chưa có cơ hội hỏi, nên bây giờ mới hỏi nè. Không phải đứa trẻ không nhận thấy những thay đổi của thanh niên, chỉ là nó chấp nhận một cách rất tự nhiên như từng mặt của cậu, thể hiện cái gì thì nó chấp nhận cái đó. Tất cả đều là anh và chỉ mình anh, như từng trang của một cuốn sách, nhiều trang đọc rồi đọc lại mà vẫn còn thấy bất ngờ.
“À, chiếc váy hôm đó em rất thích, nhưng mà không nỡ mặc.”
Vì biểu cảm của anh nhìn em hôm đó, vì ánh mắt của anh lúc đó. Người ta muốn để dành.
Cô gái nhón chân lên chạm vào mái tóc vàng của người yêu và mỉm cười. Mái tóc màu nắng, cậu con trai có mùi như nắng trời. Nắng trời vương trên ngón tay, thật thích.
Suy cho cùng, cậu trai cũng không rõ mình mong chờ điều gì. Đại khái là chờ, và mong. Còn mong cái gì có lẽ chính bản thân cậu cũng chẳng rõ. Mông lung, mờ mịt. Nên cậu cũng đơn thuần đứng một chỗ nhìn Ilya dạy Lyra cách phát âm tên của cậu ta.
Emeres không giải thích khi nhìn ánh mắt khó hiểu của Ilya, đáp lại bằng một cái gật đầu.
.
.
.
Sau đó đặt vào tay cậu ta một cái kẹo bông gòn, giống với loại mà cậu hiện đang nhét cho Lyra.
Thời gian: 07/818
Địa điểm: Áthas 1 2
----------------------------------------------
Cậu trai nhận được thư và quà, cất đồ sắc nhọn vô tủ, còn thực phẩm thì vừa nhai vừa khoác áo đi kiếm quà. Ban đầu định nhận đồ ăn thì đáp lại bằng đồ ăn, bước chân bèn tiến tới tiệm bánh D-Line. Đã đến tận đó chẳng lẽ lại không gọi gì, nên Ilya mới ngồi xuống, ăn (tiếp) và thoải mái nói chuyện với những người xung quanh.
Và cũng chẳng rõ cậu trai đã nghe được những gì mà sau đó chuyển hướng sang nơi khác đi kiếm.
Ilya đến nhà Tiểu Khoan rất im, vào chỉ để kiếm em gái và em trai xong rồi về. Tiệc tân gia của Khoan Khoan, không thể nào Monoceros không có ở đây. Cậu ôm lấy hai đứa, chúc mừng rồi nhẹ nhàng đặt vào tay hai hộp quà. Khuôn mặt cười cười nháy mắt với cả hai, bảo khi nào tiệc tàn, mở quà ra sẽ biết. Thanh niên đứng nói chuyện một chút rồi vẫy tay chào tạm biệt. Nhoẻn miệng cười thêm xíu nữa.
Nếu hộp được mở, tóc đen và tóc vàng sẽ thấy một hộp đựng Twig Cutlery
Bộ dao muỗng nĩa trang trí như cành cây, hòa hợp với khung cảnh của nhà Khoan Khoan. Sống giữa thiên nhiên thì phải có vật dụng trông thiên nhiên thế này mới đủ bộ.
, bên cạnh còn có một cái Meowy Spoon
Muỗng bạc hình mèo đen. Kết nối thức ăn vào bao tử cũng như từ trái tim đến trái tim.
không thuộc bộ dụng cụ này, được đặt riêng. Bạc chất lượng, sáng lắm, tốt lắm, soi rõ được nha.
Hộp còn lại, là hai chiếc tạp dề khác nhau, không có ghi chú gì về việc cái nào dành cho ai, nên hai cô cậu nhỏ có thể tự phân chia với nhau. Một là Kitty Apron
Như phản xạ có điều kiện, cậu trai vòng tay đang ôm kéo người yêu lại hơn. Phản xạ trực tiếp giống với Tiểu Khoan, dù không rõ ôm gần hơn thì có đỡ hơn không. Đầu óc sleepy tạm thời chưa hiểu cảm xúc của bản thân cho lắm, đôi lúc ấy, Monoceros vẫn hơi đần. Cậu không hiểu tại sao Tiểu Khoan lại ngủ nhanh trong lòng mình tới vậy, mà không hề nghĩ đến chuyện liên tưởng tại sao mình cũng ngủ nhanh khi ở cạnh Tiểu Khoan như vậy. Hai đứa ngủ quên mấy lần rồi. Con mèo bông rất mềm, sự dịu dàng thấm tới cả lớp áo.
Em ngủ, tới lượt Monoceros thức, chăn phủ lên làm hai đứa trông như một quả trứng gà khổng lồ. Uta chui vào trong nằm cùng tựa lúc nào. Có mấy lần cậu trai lỡ cúi xuống và trông thấy hàng mi của thiếu nữ, lúc ngủ vẫn cong lên. Mọi đường nét thuộc về em đều vô cùng mềm mại.
“Nhớ anh ghê, lúc nào cũng nhớ.”
"..."
Tự nhiên lại đỏ mặt. Vì cậu hiểu, ừm, đang hiểu.
Hôn trong lúc ngủ là lạm dụng. Cái lí trí mà cậu trai biết thừa là đôi lúc sai té le đang lên tiếng. Được một lúc thì luồn tay, bồng thiếu nữ lên phòng ngủ, lấy cớ giết thời gian bằng việc di chuyển, dù vào trong phòng rồi thì cậu trai vẫn giữ lấy em, và đọc sách.
2.
“Tại sao lại một giờ?”
“Tại sao không phải bây giờ?”
Cậu nhìn đôi mắt đen phản chiếu sao trời của nàng, tính mở miệng ngáp ngáp "Tại ăn xong hoạt động dễ đau bụng a!" mà liền sau đó tay đã đưa lên, đỡ nàng xoay một vòng, tay còn lại đón lấy nàng như thể mọi thứ đã luôn định hình sẵn trong não. Những thao tác chỉ dành cho nàng.
So với cái ngày nhảy dưới mưa, điệu nhảy đã trở nên nhịp nhàng hơn, và cũng nhẹ nhàng hơn. Từ cử chỉ nâng tay, từng bước chân, từng cái chạm nhẹ, nâng niu người con gái qua từng bước nhảy.
Ừm, chỉ nhẹ nhàng như thế này cũng được... Cậu trai hơi thở hắt, trong lúc xoay vòng thì lượn qua nhón quả việt quất, đặt lên khóe môi người yêu, rồi ấn vào bằng một nụ hôn nhẹ. Tay vùi trong tóc đen vướng sương lành lạnh.
"Tráng miệng."
Mùi việt quất tệp vào bờ môi mỏng.
Vòng tay quanh người thiếu nữ trong lòng với sự vững trãi khó tả, như muốn giữ trọn lấy. Người con gái mềm như sương, để lại cảm giác muốn níu lấy, sợ rằng nàng sẽ tan đi mất. Sau nhiều vòng xoay nhịp nhàng, hai đứa xoay nhầm xuống cái ghế bành lớn, và bị việt quất giữ lại đó.
3.
Cậu trai hơi ngạc nhiên vì Tiểu Khoan nhắc tới chuyện đó. Đôi mắt màu hoàng kim nhìn vào đôi mắt đen láy trước mặt, sắp xếp suy nghĩ trong đầu mình, xác định lại xem phải nói như thế nào. Chuyện này khá là hiếm vì thường khi cậu sẽ bật ra ngay (và rớt tiết tháo gần như cũng ngay tức khắc).
"Em thật sự muốn biết?"
Cái giọng cười khan đã thành thanh âm quen thuộc đặc vào chất gỗ.
"Tại lúc đó anh đang nghĩ tới em."
Cậu thanh niên đưa tay lùa vào một bên tóc người thiếu nữ, áp vào một bên má người ngồi bên.
"Trèo lên cây ngân hạnh. Rồi rớt trúng đầu anh."
Kí ức về góc nhìn đó, ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá, màu sắc nắng vàng ươm, đôi mắt đen láy nhìn xuống. Có lẽ sẽ không ai có thể thấy được khung cảnh đó vào đúng thời điểm, cảnh sắc như vậy. Tông màu ấm nóng ôm lấy cô gái trẻ. Một thiếu nữ người Orion đáng ra sẽ được tống cho một đống màu xanh vào mặt. Nhưng màu ấm có vẻ giữ nhiệt tốt hơn.
Monoceros không kể rằng hôm sau cuộc họp ở Tổng cục cậu tự nhiên lạnh sống lưng một chút. Như một linh cảm nào đó. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ chẳng tin vào những thứ như thế này. Có lẽ nếu Monoceros vẫn còn là một thằng nhóc như ngày xưa cũng sẽ chẳng tin nốt. Nhưng kể từ ngày gặp nàng cậu cảm thấy trực giác cùng linh cảm của mình trở nên mạnh khác thường và đáng tin cậy.
Hoặc là mũi chó sói quá trong một số vấn đề, nhưng lại dốt quá trong nhiều vấn đề khác.
"Còn đồ đen thì... vì nó không dễ bẩn."
Và dễ... che giấu vết thương. Nhưng cái này cậu không chắc có nên nói không. Thanh niên vò tóc, vì nhiều lí do mà lạnh sống lưng, bèn chuyển chủ đề.
4.
Monoceros đờ người ra với chỉ một câu nói đơn giản, rồi yên lặng như thể sắp xếp cậu chữ. Làm sao vậy, chỉ là chủ đề quần áo thôi mà...
Nhưng có những khoảng khắc, hay những thứ rất bé nhỏ thôi, mà Monoceros không muốn chia sẻ em với ai cả. Thật sự rất khó trình bày, Monoceros thở hắt.
Ở ngoài cửa sổ, các Tinh Linh hàng xóm như có giác quan thứ sáu, lú lú sau bậu cửa nhìn vào. Kết cấu nhà bày ra nên chuyện họ bị dòm được là đương nhiên. Hơn nữa, có những Tinh Linh còn khá nghịch ngợm, bộ váy đó cũng có công sức họ một phần. Ngần ngừ một lúc mới nhả ra.
"Anh...không muốn ai khác thấy em mặc bộ đồ đó cả."
Trừ đám cục họ nuôi, đương nhiên. Trừ cả...đám cừu họ nuôi, đương nhiên. Cậu trai đưa tay lên vuốt trán một cái, trời ạ.
Quay qua bên, thấy mấy con mắt bé bé lấp ló sau cả cột nhà, trời ạ.
Có dịch vụ tạo hố để trốn ASAP không? Hay che quạt kiểu Trung Của style? Giờ cậu không dám bỏ cái tay đang day trán của mình xuống nữa. Nó được giữ nguyên lại đó như tượng suy ngẫm vậy, trong khi tay còn lại kéo thiếu nữ lại gần hơn để có thể nghiêng đầu áp má vào mái tóc đen bên cạnh.
5.
Giữa khoảng đất rộng liền kề đã có chủ sở hữu và một mảnh đất rộng khác liền kề thấp hơn một chút, mọc lên một chỗ tập bắn cung. Sớm muộn thôi ở mảnh đất phía bên kia sẽ có thêm một phòng tập khác dành cho võ thuật đánh kiếm, hay còn gọi là Kendo, nhưng đó là một câu chuyện khác, được ngâm như ngâm rượu lâu năm của đội Tiên Phong (cụ thể là cậu Clive Willowstone) và hội phò săm nào đó (vầng nó đã tiến hóa thành phò săm thay vì tri săm, đổ tội tại hình con Phò Up.)
Anw, quay trở lại với sân tập cung. Sân bắn giống như phòng tập của một câu lạc bộ bắn cung (được miêu tả như phòng tập bắn cung của trường học Nhật Bản - ở thế giới khác) của nơi này thuộc hạng trung, vừa đủ đáp ứng nhu cầu cho ai đó luyện tập, vừa đủ lầy cho những ai quá lười trở về nhà sau giờ tập. Mọi người ở Athas thường mua đất rộng, đường về nhà xa vờ cờ nhờ. Sân tập không phục vụ ăn uống, thỉnh thoảng hứng lên mới có cái để đớp, nên ai muốn lầy thì tự mang đồ ăn đi. Trừ chính chủ của cung trường, mỗi lần nàng tới là tự động có đồ ăn bày sẵn (đứa nào ăn vụng bị cạp tay, nhà để biển "có sói cắn").
Phòng tập xây xong, mấy ngày đầu sẽ vắng. Có hai người lữ khách lạ đi ngang qua, ghé vào chơi. Dù cậu trai tóc vàng hay lăn ở trong này nhớ mang máng mình gặp hai người này ở đâu rồi. Một người với mái tóc đỏ rực, xòa ra như cái bờm sư tử, ở lại dường như để tám nhảm với cậu.
"Cậu... tại sao không theo trường phái Stormbringer?"
Người tóc đỏ hỏi. Nơi đây vắng vẻ, thường người ta sẽ ngắm vào bia ở trung tâm, vị trí thuận tiện nhất, nhưng Monoceros luyện tập không giống vậy. Đường cung rất quen tay, dường như là một người đã quen cầm cung từ lâu rồi, người lạ mặt nói thêm, chống cằm vào tay đặt trên đầu gối, nhìn Monoceros.
"Vì tôi muốn tự do."
"Cầm cung không đem lại cho cậu tự do?"
"Không."
Một mũi tên cắm phập vào cái bia thứ hai. Người lạ tóc đỏ nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh lá mạ nhìn thấy điểm gì đó quen thuộc trong nhóc con trước mặt.
"Vậy cái giá phải trả?"
"Tệ, hơn tôi nghĩ."
Gần một năm trước khi đặt chân tới hòn đảo này, Monoceros lựa chọn Forcefield vì đó là trường phái xa vời với con người nhất trong tất cả các trường phái có thể học ở Sagitta. Forcefield thay đổi cấu trúc vật lí của môi trường xung quanh, nghiên cứu về trái tim con người hoàn toàn không cần thiết. Mads, thầy của cậu, chọn trường phái này để không phải nhìn quá nhiều vào trái tim con người. Monoceros, ngược lại, chọn trường phái này và cố tình tạo liên kết nó với trái tim của con người, khả năng con người, tìm ra điểm mạnh của họ để cường hóa môi trường thuận tiện.
Cậu luôn cho rằng mình là một đứa trẻ lắm vấn đề, nhưng thực ra lại chẳng có vấn đề gì cả. Một đứa trẻ lạc lõng, và nhận thấy rằng mình còn may mắn, hơn nhiều người khác. Cậu không phải chịu tàn tật như em gái mình, hay chịu một mảnh khuyết trong chu tuyến ma thuật như anh trai mình. Monoceros tìm được những mảnh nhỏ trong vết thương, những lỗ hổng trong trái tim của người khác, và bằng cách này hay cách khác, thành thật muốn giúp họ lấp đầy cái lỗ đó.
Trong khi không tự lấp đầy được cái lỗ hổng của mình, thì giúp người khác không cần phải chịu cảm giác giống như cậu. Chỉ vậy thôi.
Cậu trai thở hắt một hơi, xách cả ổ tên lên và bước ngang theo từng cái bia, bắn liên tiếp một loạt mũi tên vào từng cái bia cùng một lúc. Không hề có quãng nghỉ. Với mỗi bước chân tới đúng trước một tấm bia nào cũng ngắm bắn. Thời gian ngắm bắn chỉ vỏn vẹn vài giây.
Phập! Phập! Phập!
Như một con ngựa hoang của thảo nguyên Lupus, dưới vẻ ngoài hòa nhã tĩnh tại của người Sagitta. Phòng tập đang vắng, nên phải tranh thủ bắn đúng sở thích.
Thế giới này không tự do. Không có chỗ cho những kẻ đi lạc. Áp lực xã hội, xiềng xích chồng lên. Khi cậu thanh niên hiểu được điều đó, tự dưng mà phải buông bỏ những gì mình thật sự yêu thích, quả nhiên là một việc đau lòng với một đứa trẻ. Lúc nào cũng phải phân biệt giữa thứ mình muốn và thứ mình làm. Và gánh luôn cả hai phần nặng cân ấy trong cuộc sống. Nhưng đó là lựa chọn tất yếu mà cậu phải thực hiện.
Nếu có thể tự do, hẳn cậu chàng sẽ cầm lên một đống vũ khí hạng nặng của Lupus và người xung quanh sẽ :yaocry: vì người Sagitta thường không chọn như vậy.
"Vậy cậu vẫn ở trong tình trạng lạc như vậy?"
"Không hẳn."
Tôi nghĩ rằng mình đã tìm sai chỗ, vậy thôi.
Không rõ thiếu nữ đến từ bao giờ, lâu không đụng vào cung, Monoceros không dễ bị xao nhãng khỏi việc ngắm bắn. Nên lúc nhận ra, gần như thanh niên phản ứng lại tức thì. Nếu Tiểu Khoan chọn đứng ở ngoài, thì Monoceros sẽ đi ra với cô. Nếu chọn vào, cũng bị cậu kéo lại xoa nhẹ tóc.
"Tôi đã gặp người này."
Cậu trai tóc vàng nói trong khi tiếp tục xoa nhẹ đầu thiếu nữ, nét xoa luôn dịu dàng hiện lên trong đôi mắt hoàng kim thể hiện rõ phân biệt đối xử của nó với người khác. Wut, cậu không quen act kiểu e thẹn kể cả với tình huống xấu hổ sml ra a, thẳng thắn nói thật trong khi ôm ngay người bị nhắc vào lòng. Người yêu có hắt hơi cậu cũng lau mũi cho, đừng lo. Kẻ tóc đỏ gật gù vò tóc, hắn không bao giờ act nổi tự nhiên như vậy.
Rồi...
"Ha, tôi hiểu rồi. Vậy cậu nên nói thẳng với cô bé đi, thằng đần."
Tóc đỏ vừa hét vừa búng một phát cái hạt dẻ cười vào chính giữa trán Monoceros. Mã lực 300 Str. Hắn có lover rồi, hắn hiểu cảm giác tự do không cần phải đến từ cả thế giới, chỉ cần một người là đủ. Thoải mái để làm những gì mình muốn mà không bị dòm là khùng, không bị định kiến, không cảm thấy sức ép mà mỗi lần ra đường như kéo gông chân mình lại. Dù có thể đôi lúc không hoàn toàn hợp ý người ấy, nhưng hiểu được mình sẽ luôn được ủng hộ, hay ít nhất là có người ở bên sau mỗi lần sml với đủ thứ sức ép khác.
Mà hai anh, con gái nhà người ta đang đứng lù lù ở đó đó tại sao lại nói chuyện về người ta ngay trước mặt người ta vậy, thật đáng xấu hổ.
"Thế nhé, nói đi nhé, tui lượn tí quay lại, bai bai."
Để hai đứa trẻ nghệch mặt ra nhìn, kẻ tóc đỏ phắn khỏi hiện trường. Dáng vẻ kiểu hiểu tình hình mà thực ra cũng đếch hiểu tình hình.
"Đừng lo, ổng là bạn. Người đó là kiếm sĩ, nhưng không bao giờ chịu ở yên một chỗ. Đợi hắn quay lại sẽ toàn nói về kiếm, không rõ em có thích hay không. Nhưng, hồi trước trên Thập giới thuyết, anh đoán là em có hứng thú."
Vì ừm, nàng có chém bay cậu. Thanh niên ôm cái trán xì khói vì bị bắn chưởng. Tay vô tình chạm vào cổ áo người yêu. Bộ đồ này... Nghĩ một lúc, mới lưỡng lự hỏi, chất giọng khá bối rối.
"Muốn thay đồ tập thử chút không?"
Cậu cười nhẹ nhàng. Nhưng nàng có thể từ chối. Có thể con gái Orion sẽ thấy cầm cung là một việc chán ngắt, vì họ dùng súng trường. Tuy vậy cung vẫn là vũ khí chính với sát thương điên cuồng như vũ bão của người dân Sagitta.
Cái này người cầm cũng đã nói rất nhiều rồi, sâu thẳm bên trong mental của tiểu Khoan rất nát, càng nát lại càng kiên cường. Nếu giả sử con bé có yếu đuối, thì bây giờ nó đã không được hạnh phúc như vậy. Và chính vì nó kiên cường như vậy, nên nó cũng một phần hiểu được sự kiên cường của đối phương. Vấn đề của cả hai đứa trẻ này đểu là: chỉ muốn giành những gì mềm mại và tốt đẹp nhất cho đối phương, vì chúng hiểu sự tổn thương có thể sâu sắc đến mức nào, cảm giác đau như có thể chết lặng. Nát như vậy nên sống vội, và đang học cách sống với sự quyết đoán đó.
Chính vì cứ sống thẳng thắn và mãnh liệt như vậy nên em đã gặp người này, người có thể cùng em biến những quyết định dở hơi bốc đồng nhất thành kỷ niệm đáng nhớ.
“Em chỉ nhớ con vịt.”
Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau có một con vịt, con vịt bơi bơi không muốn làm anh buồn, mà anh cũng không muốn làm con vịt buồn. Từ khi đó em đã biết rằng bản chất của anh rất tốt. Còn ngân hạnh là chuyện sau đó, là lúc em quyết định yêu.
Nhẹ ấn bạn trai xuống chiếc ghế bành và truyền qua một quả việt quất, bảo:
“Em còn muốn nhiều hơn đấy.”
Đôi mắt rất sáng dưới rèm mi dày cong vút, nhìn thẳng vào mắt Monoceros. Điều thú vị của tiểu Khoan là không ai định nghĩa được em ngây thơ hay già dặn, cảm giác đó đến từ việc em luôn thành thật với mong muốn của bản thân và nhìn rõ chúng.
“Vậy nên đừng trêu em.” - đứa trẻ mỉm cười.
Trong trường hợp này người phải kiềm chế không phải chỉ có mình anh đâu. Vì cách nói lời yêu giữa hai chúng ta không phải chỉ từ lời nói mà còn bằng từng hành động nhỏ, bằng từng phút giây tồn tại, bằng cả cơ thể, bằng tất cả những gì mình có. Linh hồn là vô hình, thứ em có thể chạm vào chỉ là vật chất.
Đôi đồng tử màu đen khẽ lay động, đến cả ánh mắt chạm vào cậu cũng thật dịu dàng.
Sự tồn tại của một người, tâm hồn của một người, giá trị của một người.
Tệ, phải không?
How hurt have you been to be that soft, that tender, and that sensitive?
Đây không phải là một câu hỏi mà là một sự đồng cảm, sự tiếc thương giữa hai con người, giống một cái nắm tay lặng lẽ vì biết mình không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Giá mà em có thể làm dịu bớt những gì anh cảm thấy.
Vậy nên mới dồn tất cả những gì ngây thơ và ngọt ngào nhất cho người mà mình quý trọng. Và anh luôn đáp lại em.
Em sống thật, cách sống của em vốn đã là luôn thỏa hiệp tất cả những gì mình có thể thỏa hiệp, vậy nên sẽ không nhượng bộ thêm bất kỳ điều gì nữa.
Trong tâm trí tiểu Khoan, Monoceros dĩ nhiên là người tốt nhất thế giới vì ảnh chịu được em, cũng như Khó Tính cũng là người tốt nhất vũ trụ.
“Em chỉ là em thôi.” - đứa trẻ thành thật nói, khoảng cách giữa hai người thật gần và không hề phòng bị.
“Và em như vậy, nên em yêu anh.”
Yêu với tất cả con người mình, với tất cả mớ hỗn độn không thể giải thích và cảm xúc nguyên sơ nhất.
Nói ngắn gọn đơn giản thì là vì nó nát quá nên thấy là nếu giấu cái sự nát đó thì sẽ không công bằng, cậu luôn có quyền rời đi và quyền ở lại đến khi còn có thể, và chính vì hiểu điều này nên mối quan hệ của hai đứa mới là commitment chứ không phải chỉ là tình cảm bồng bột. Tiểu Khoan lại càng hiểu rằng cậu ở bên em là vì cậu muốn ở bên em, và hai đứa sẻ chia từng khoảnh khắc với nhau, vì càng yêu thương nhau thì em lại càng không muốn người mình thương phải chịu sức nặng như thế. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hai đứa trẻ này cứ lẳng lặng ở bên nhau, không né tránh những điều đã trải qua nhưng cũng ít có nhu cầu nhắc đến chúng. Chỉ ở bên nhau, tận hưởng hiện tại, từng ngày từng ngày trôi qua như vậy đã là tốt lắm rồi. Vì cuộc sống thì luôn có những khó khăn, cả từ bên trong và bên ngoài, và đây là người em muốn cùng bên nhau vượt qua những khó khăn đó.
Có một câu nói rằng khi muốn thì người ta luôn tìm được cách thoái thác, hoặc, lựa chọn.
Em không muốn kéo anh vào mớ hỗn độn của em, em sợ nó sẽ ảnh hưởng đến anh, nhưng nếu anh muốn, em có thể dắt tay để anh không lạc trong đó. Vì anh nhạy cảm, chân thành, nhưng cũng không thiếu phần dũng cảm.
Suy cho cùng, thứ giá trị duy nhất bất biến là tình yêu, và thứ đảm bảo chắc chắn nhất cho tình yêu là ý chí cá thể.
5.
Sáng hôm đó tiểu Khoan chẳng hiểu sao lại dậy sớm, bèn quyết định giữ bài tập múa buổi sáng của mình như hồi còn ở nhà, dạo này đôi khi em xao lãng bài tập đó vì nó rất tốn sức, và em cảm thấy nó cũng không dành cho tương lai của mình nữa. Nhưng đôi khi ‘chiều chuộng’ bản thân của mình một chút cũng không sao nhỉ.
Lớp váy như sương bay giữa rừng già. Một vài tinh linh nghịch ngợm lú đầu ra nhìn, đôi cánh lấp lánh bụi sao chợt vẫy, lướt tới hòa vào vũ điệu. Tiểu Khoan chợt thấy những động tác luyện tập cơ bản và quá đỗi quen thuộc chợt có gì đó khang khác, cách em khiêu vũ không còn giống như trước. Nhiều niềm vui hơn, không còn khô cứng,... không phải em không cảm thấy vui khi nhảy múa, nhưng lúc này dường như em đã thực sự kết nối được vào niềm vui của bản thân mình. Không còn cảm giác lạc lõng, hay lạnh lùng thản nhiên đứng ngoài nhìn vào - giống như một chỉnh thể khác, một bản thân khác - tự nhìn vào và phân tích những phản ứng của bản thân mình. Cái bản thân đầy lý trí đó dường như đã nhập trở lại vào cơ thể nhỏ bé này, chở thành một chỉnh thể thống nhất, không còn là một cuộc đời đi mượn. Cảm giác trống rỗng ít xuất hiện hơn. Đứa trẻ này vốn cũng không cảm thấy có thứ gì là quá quan trọng hay đối với chính bản thân mình, kể cả sinh mạng, nó cũng không quá ham sống, không quá tha thiết, không quá lưu luyến, không có gắn kết mãnh liệt đối với thứ gì. Đó là trầm cảm, không có lý do gì để sống tiếp, nhưng lười chết. Điều tệ nhất là cảm giác này không có lý do, nên không thể trị dứt được.
Hello darkness, my old friend. I’ve come to talk with you again.
Bài luyện tập chợt dừng lại, đứa trẻ đứng như một bức tượng, dường như tan vào cảnh vật, lại dường như tồn tại mãnh mẽ hơn bao giờ hết. Tĩnh mịch tuyệt đối.
Dường như có thể nghe được cả tiếng gió đè trên đầu ngọn cỏ.
Rồi như có một con hoẵng thoáng nhảy qua, tiếng đàn sóc truyền cành, tán cây xào xạc, sương đêm bị gió rũ xuống như mưa. Mùi cỏ ướt đậm hơn bao giờ hết. Đứa trẻ như chợt tỉnh khỏi giấc mộng.
À, trầm cảm, bây vừa mới ghé qua thăm hả?
Đứa trẻ vươn người, từng động tác cẩn thận hơn gấp bội, chăm chú điều khiển từng thớ cơ trên cơ thể mình. Tinh tế, chuẩn xác, chậm rãi đẩy sự tự chủ đó đến cực hạn. Sương lạnh, mồ hôi thì lại chảy thành dòng. Sự sảng khoái đến từ sự tập trung cao độ, đứa trẻ thật sự tận hưởng điều đó.
Sau đó, trái với thường lệ, đứa trẻ về nhà tắm rửa nấu bữa sáng cho bạn trai mà mặc nguyên bộ váy ballet xách giỏ đi sang chỗ tập bắn cung. Chắc là vì muốn gặp người yêu sớm một chút, vì cảm thấy rằng sáng nay anh có một phần tâm trạng.
Đứa trẻ vừa nghịch tóc vừa nghe hai người trong phòng nói chuyện, trong đầu lơ đãng nghĩ rằng không biết hai phần ăn thì có ít quá không, hay là về làm thêm một ít rồi mang qua. Ý nghĩ hơi lạc trọng tâm, vì đáng lẽ bây phải nên nghĩ rằng bây không nên nghe lén người ta nói chuyện chứ, ít ra cũng nên có phản xạ lên tiếng chào một câu chứ quên cả phản xạ đó mà cũng quên tới đường hoàng như vậy là sao? Bộ bây thật sự nghĩ bây là một cái cây, hay con mòe?
Đúng là mòe, tự dưng bị người ta ôm lại, ôm nguyên cả mớ váy áo lòe xòe. Cái mặt em nhỏ ngơ ngác thấy tội. Rồi phản xạ nhanh như cắt nhoi lên đớp cái hạt dẻ cười ba - trăm - strength trước khi nó kịp phi vào mặt bạn trai. Bắt nạt bạn trai tui hả? Muốn xù lông mòe rồi nhé. Cắt phần ăn.
"Thế nhé, nói đi nhé, tui lượn tí quay lại, bai bai."
“Đi là đi thế nào? Phạt ở lại ăn cơm chung. Nhà đang thiếu chân rửa bát.”
Nói đến đó thì chợt sặc lông, rồi bưng mặt xấu hổ. Bình thường người ta đoan trang lịch duyệt lắm mà sao vào trường hợp này tiết tháo rớt sạch sành sanh. Hay cái này fate gọi là trời sanh một cặp.
May mà có bạn trai đỡ lời.
“... Xin lỗi.”
Xin lỗi mà…
ĐỤng vô bạn trai thì cái gì cũng không đi qua filter hết.
[...]
"Đừng lo, ổng là bạn. Người đó là kiếm sĩ, nhưng không bao giờ chịu ở yên một chỗ. Đợi hắn quay lại sẽ toàn nói về kiếm, không rõ em có thích hay không. Nhưng, hồi trước trên Thập giới thuyết, anh đoán là em có hứng thú."
"Muốn thay đồ tập thử chút không?"
“Ừa.” - em nhỏ hồn nhiên trả lời - “Không thì thay cho anh ngắm cũng được. Đền bù.”
Vừa nói vừa bẹo bẹo má Monoceros.
“A, nhưng mà em có hơi tiếp thu chậm một xíu để xây dựng logic và tiếp thu quy tắc trước, rồi mới vận dụng thành thục được thứ gì đó.”
Nghĩ nghĩ rồi nói thêm:
“Nên cứ nói nhiều nha.” - chẳng hiểu sao lại thêm một câu như vậy, chắc là cũng vì cả cái vụ nói nói gì đó vừa nãy của hai người thanh niên?
Lại nói, lúc sáng tinh mơ thấy tiểu Khoan như vậy nên một tinh linh trong đám bay ra múa cùng thấy lo lo bèn bay theo trông chừng, bây giờ tinh linh ấy đang trưng ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên trước vẻ hoạt bát sinh động kia. Dù uống thuốc tiên cũng không nhanh như vậy chứ? Chỉ đớp một cái hạt dẻ cười thôi mà đổi mood nhanh vậy hả? Có phải đó là lý do vì sao hạt dẻ cười tên là hạt dẻ cười không?
Hay là
chỉ đơn giản, là có người bên cạnh ...?
Just hold my hands while I fix myself.
You don’t need to carry the load. It is me who carry it.
But thanks to you, my heart feels a lot lighter.
You give me strength to embrace the emptiness.
Thời gian: 03/07/818 Địa điểm: Khu dân cư phía Nam - Athás
Dường như bắt trúng đề tài, đứa nhỏ cạnh bên cô cứ thế mà say sưa nói. Để cho niềm đam mê be bé hòa lẫn vào chất giọng, cứ thế mà truyền sang cho người bên cạnh.
Linnea ngẩn ra một chốc. Rồi chỉ thầm trách bản thân không thể lấy giấy bút ra mà ghi lại những món ăn của Tiểu Khoan.
Bữa ăn vừa mới đó, thế mà đã lại thấy đói rồi.
Cô gái lắc đầu, tay đỡ cừu Porthos lông xù ra vò vò vài cái.
"Cẩn thận một chút là được. Cũng không quá khó đâu."
Cô đáp, rồi lại đặt cừu ta xuống mà đón lấy bộ xoong chảo từ tay chị chủ nhà tốt bụng nọ.
"Nhưng có người đi cùng vẫn tốt hơn. Lỡ có bị gì thì giúp nhau được."
Mưa rơi lách tách, xông lên hơi đất nhè nhẹ. Đất trời như được gột rửa, đọng lại trong gió hơi nước mát lành.
"Ừ, bạn chị. Em cũng quen cậu ấy mà ha."
Linnea cũng chỉ mỉm cười một cái, đáp ngắn gọn như vậy.
[I]"Mà... chị có nhớ Orion không?"
"Không."
Câu trả lời không cần suy nghĩ, cứ như thế mà bật thành tiếng thở dài.
"Ở nơi đó thì có gì để nhớ hở em."
Quê nhà thì sao. Vốn đã chẳng còn gì để nhớ từ rất lâu rồi.
"Mà, đó là chị thôi. Em thì sao? Có nhớ Orion không?"
@Futabata xin lỗi má con Khoan vì đã lầy tới giờ OTL
Đánh dấu