"Được rồi. Chúng tôi đều biết cậu hối lỗi rồi. "
"Đừng khóc, trông sẽ rất xấu."
"Tôi nói, Maletink, sau này có làm gì cũng đừng để cơn giận lấn át lý trí cậu. Bằng không, sẽ có lúc cậu làm ra những chuyện mà tới khi cậu thấy hối hận thì cũng đã muộn rồi."
Những sinh vật này... những con người và rồng này... quá lương thiện. Maletink đã nghĩ thế khi vượt trên sự tức giận, họ đã chọn tha thứ, khuyên bảo và còn chăm sóc cậu, một đứa trẻ hư, chỉ vì giận dỗi mà suýt nữa đã phá hỏng niềm vui của rất nhiều người con khác của Altair. Cậu rụt rè nhận lấy một đống kẹo, bánh cùng món nước kì lạ từ cậu trai tóc vàng, và nhận ra mình rất đói.
"Ma-Maletink." Cậu đỏ mặt cười, không nhận ra trên mặt mình giờ đã là một bộ râu trắng bằng bọt,
"Thiệt ra cũng không phải là có ai bắt nạt tui... Là do tui không chịu nổi áp lực công việc, vậy đó..." Chàng tiên cào cào mái tóc của mình,
"Cảm ơn nhiều, he he. Thiệt ra phải là ngược lại, nếu như có ai bắt nạt cậu, cậu phải nói với tui mới đúng! Tui chuyên gia hù doạ mấy đứa trẻ hư mà."
Một sự tự hào nho nhỏ về công việc của mình trở lại với Maletink. Trông cậu như một đứa trẻ, lại cũng phảng phất bóng dáng của một người trưởng thành.
Người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm.
"Nếu thấy có lỗi thì cùng đi phát quà với chúng tôi đi, Maletink. Có thêm cậu giúp thì việc sẽ nhanh hơn. Bọn trẻ con nhất định sẽ rất vui khi cậu tặng quà cho chúng. Lần này đừng dùng hắc ín hù tụi nhỏ nữa là được."
Gương mặt đang tươi hớn của cậu hơi chùng xuống, gượng gạo cười với cậu rồng trắng.
"Cảm ơn lời đề nghị của cậu... nhưng có lẽ, tôi không đi cùng mọi người được rồi. He he, có lẽ... lần sau nhé. Tui còn phải dọn dẹp ở đây nữa, cả đảo vẫn chưa sạch hết hắc ín, mà cậu cũng biết đó, hắc ín mà để vẩy lung tung thật không tốt chút nào."
"Cho nên, hẹn gặp lại!!!" Maletink vỗ cánh bay lên, vẫy tay chào những đoàn rồng người chuẩn bị lên đường giao quà.
"Rất rất rất rất vui đã được gặp tất cả mọi người!!!"
Maletink thấy mắt mình lại hơi nong nóng lên, nhưng cậu không khóc nữa.
Cậu chỉ lén rơi chút hắc ín khi đọc những lá thư đáng yêu họ gửi cho cậu thôi.
Players unlocked NPC Maletink.
25 tháng 12 năm 817
Song song với không khí náo nhiệt của một lễ Giáng sinh bận rộn ở Đảo Kỵ Sĩ Rồng, với nhiều món quà cần giao và nhiều niềm tin cần bảo vệ, thì ở một nơi khác, phía trên bầu trời rộng lớn tại Trung tâm lục địa Astrophel cũng đang diễn ra một buổi họp sôi nổi tại Không thành Asgard. Được biết đến như lãnh địa của các thiên tiên, Không thành Asgard là nơi tổ chức hội nghị thượng tiên thường niên của các Tạo vật Thần thánh có liên kết với loài người.
Mà nguyên nhân của buổi họp này, không đâu khác, chính là sự náo loạn Maletink gây ra cho Giáng sinh năm nay.
"Tôi nói thằng bé đó chưa đủ chín chắn để làm một Vệ thần mà!"
Bên chiếc bàn tròn với đủ mặt các linh thú từ khắp mọi đức tin trên thế giới, một Tạo vật Thần thánh đầu chim ưng và thân là một người đàn ông vạm vỡ lớn tiếng kêu lên, không quên đập tay lên bàn cái RẦM để thể hiện rõ ý tứ sát phạt của mình. Cơn giận của ngài khiến hoa quả trên bàn cũng rung rinh theo.
"Maletink mới chưa đầy năm trăm tuổi, mấy vị đã đề cử nó vào hội nghị thượng tiên của chúng ta, để giờ nó quậy như vậy đó! Suýt chút nữa cả tòa thành này cũng bị bóng tối nuốt chửng luôn rồi. Giờ các ông còn định cho thằng bé đó giúp nữa sao?"
"Nào nào, bình tĩnh. Santa cũng báo lại rằng chuyện lần này một phần là lỗi của ổng rồi đó thôi." Một vị thần thánh khác, trông hiền hòa hơn với một thân phủ toàn cát vàng lên tiếng, lại đưa tay vẫy vẫy cho vị thượng tiên đầu chim nọ ngồi lại xuống ghế của mình. Gương mặt phúc hậu của ông ta toét thành một nụ cười.
"Maletink cũng đã biết lỗi và đang ăn năn, không phải chúng ta nên cho Maletink thêm một cơ hội à. Dù sao năm nay cũng là năm đầu của thằng bé."
Phải, đây là năm đầu tiên Maletink được chấp nhận và được mời đến hội nghị thượng tiên. Một tiểu tiên như cậu, trong đức tin của loài người lại thiên về phần tối nhiều hơn, vốn rất khó để được công nhận như một vệ thần. Maletink đã phải cố gắng rất nhiều, hẳn đó là một phần nguyên do cậu ta quậy đến vậy khi không nhận được thư mời. Một vài vị tiên khác gật gù đồng tình với vị này.
"Nhưng chuyện này cũng không thể chấp nhận được!" Vị thần thánh đầu chim nọ lại đập bàn đánh RẦM một cái nữa. Một vị mặt chồn nhanh nhảu vươn tay, chụp lại được đĩa bánh vàng ông suýt hất văng xuống sàn nhà.
"Vốn dĩ từ đầu Maletink đã không thích hợp. Chúng ta là những kẻ bảo vệ, còn thằng bé tâm tính thất thường đó thì chỉ quậy thôi. Gây loạn vì chuyện cá nhân là một sự xúc phạm với các vệ thần."
"Ảnh nói cũng không phải không có lý..." Một vị khác với đôi tai thỏ dài siêu dài lên tiếng. Vị thần đầu chim gật đầu, nắm tay siết lại quanh cây giáo của ông ta chặt hơn bao giờ hết. Chẳng trách, ông ta là linh thần của chính nghĩa và các chiến binh.
"Tôi đề nghị..."
.
.
"... Trục xuất Maletink?!"
Santa mở tròn mắt nhìn vị phúc thần đầu chim vừa đáp xuống đảo Kỵ Sĩ Rồng. Ông ta tới thông báo ngay lúc các bạn vừa trở về từ những chuyến đi phát quà giáng sinh, trong một luồng sáng màu thiên thanh rọi xuống ngay trên đầu Động nhền nhện.
Chàng tiên dáng người cứng ngắc, mặt tái mét nhìn các thành viên của hội nghị thượng tiên lần lượt đáp xuống Đảo Kỵ sĩ.
"Đừng!!! Xin ngài đừng!!!" Cậu hốt hoảng kêu lên, bay vút tới chỗ vị phúc thần,
"V-Việc này... Vô cùng có ý nghĩa với tôi!!!" Cảm xúc rối tung khiến khí tức của cậu hỗn loạn hết cả lên, đôi lúc hoà với hắc ín bọc lấy cậu, phảng phất xuất hiện những hình dáng đáng sợ trong các cơn ác mộng. Đôi mắt Maletink đỏ ngầu, cậu cố hết sức áp chế những cảm xúc tiêu cực của mình xuống. Những thứ này đã bám trên người cậu quá lâu, dẫn đến việc nó không thể được gột sạch hoàn toàn trong ngày một ngày hai, cho dù giờ đây nhờ các thành viên Hiệp hội Kỵ sĩ mà cậu đã hồi phục lại nguyên bản của mình.
Chỉ cần một chút bất ổn, Maletink có thể sẽ lại lập tức biến hình. Bởi lẽ, bất kể những chuyện đang xảy ra, những sự ủng hộ và cảm thông cậu nhận được, hình ảnh đáng sợ của Maletink vẫn tiếp tục vặn chuyển trong giấc mơ của những đứa trẻ.
Công việc của Maletink, so với các Tạo vật Thần thánh khác, chưa bao giờ là dễ dàng. Vì điều tốt, cậu phải đóng vai kẻ xấu, cho dù thật sự cậu không hề xấu. Đó là một nghịch lý khó lí giải với phần lớn các Vệ thần, những Vệ thần sử dụng những điều tốt đẹp bảo vệ những điều tốt đẹp. Maletink đã mất rất lâu để giúp họ hiểu được công việc của cậu và con người của cậu. Cậu chưa đến năm trăm tuổi, đã không còn nhớ mình đã tốn hằng bao trăm năm cô đơn và cố gắng khiến người khác hiểu mình.
Chính vì vậy, việc trở thành một thành viên của hội nghị thượng tiên là vô cùng quan trọng với Maletink.
Nhưng cậu đã làm hỏng rồi.
Người đầu tiên hiểu cậu chính là Santa Claus và cậu lại hại chính ông ấy.
"T-Tôi biết tôi sai rồi, xin các ngài cho tôi một cơ hội! Tất cả những điều tôi làm... đều là vì những đứa trẻ cả! Có lẽ là tôi còn trẻ con và thiếu chín chắn so với các ngài... nhưng vì là trẻ con, hơn ai hết, tôi hiểu tâm hồn những đứa trẻ! Sự hù doạ nào là vừa phải, là động lực... Tôi tuyệt đối có thể làm tốt công việc của một Vệ thần!"
Lời nói lung tung hết cả lên, hắc ín rịn đầy trên trán Maletink thay cho những giọt mồ hôi... Cậu... cậu không thể làm hỏng chuyện một lần nữa.
Còn các bạn, chứng kiến chuyện này, quyết định sẽ làm gì? Để một Maletink vẫn còn chưa trưởng thành như vậy trở thành một thành viên hội nghị thượng tiên liệu có phải là một quyết định đúng đắn? Các bạn có thấy mình cần phải lên tiếng về chuyện này hay không?
Player's choice:
A. Thuyết phục Eagleman cho Maletink ở lại.
B. Đồng ý với Eagleman và thuyết phục Maletink đi kiếm việc khác.
C. Không liên quan gì tới tui, mặc kệ bọn họ.
D. Khác.
Diễn biến tiếp theo sẽ được lên vào 23h ngày 06/01/2018 (real) phụ thuộc vào sự lựa chọn của các bạn.
Đánh dấu