Tuesday "Geburah" 2nd, 1030
Đất phong
Bùng cháy luôn.
"Vô lễ." D'ras nhíu mày với Cat nhưng Alphonse đã ngăn anh ta tiến lên. Vị Thái tử nhìn vào ba kẻ quỳ chịu tội, một khoảng thời gian kéo dài đủ để không gian nín lại, nghe một trong những Nam tước đầu tiên ngài sắc phong nói những lời buộc tội, rồi chợt nhếch môi cười.
"Bản chất của loài người hay ảo vọng của ngươi?" Alphonse cầm lấy tấm bản đồ, một trong số những tờ giấy rơi từ trên trời xuống.
"Hay ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới có được sự thật? Và tại sao ngươi chẳng nói toẹt ra là ngươi cứu hắn vì yêu hắn."
Alphonse úp tờ giấy lên nửa mặt, hướng đôi mắt xanh của bầu trời nhìn xuống biển người, lẫn lộn giữa quân lính của ngài và những kẻ được hiệu triệu, lẫn lộn giữa niềm khát khao nhỏ nhoi và cháy bỏng của những kẻ mang thù hận với Elysium, khát khao tự do của những kẻ mang mong ước Gnavitas thoát khỏi xiềng xích, những kẻ còn chẳng hề biết mình khát khao điều gì nên tham lam vơ vào ước mong bảo vệ tất cả, hoặc thậm chí không có khát khao gì nên hành động một cách mù quáng, điên rồ. Như mấy đứa này.
Thật ngớ ngẩn. Alphonse nghĩ, có lẽ thế giới này thực sự thay đổi rồi, những người như ngài sẽ không còn phù hợp với nhân loại hiện giờ nữa. Một nhân loại yếu đuối đến thảm hại.
Hoặc do ngài thực dụng đến độc ác.
Alphonse chỉ mũi kiếm vào cổ Cat, khiến cho cô phải ngước mặt lên cao nếu không muốn mũi nhọn của nó xuyên vào thịt. Một dòng máu nhỏ trôi xuống cổ, và Cavalieri đặt tham kiếm của Alphonse xuống trước mặt mình, cúi đầu vẫn đầy sự nghiêm cẩn.
"Tôi thật sự không thể phản bội bệ hạ Kaiser, Thái Tử. Tôi cũng không muốn ngài giết họ."
"Vậy thì cầm kiếm lên." Alphonse nói.
"Ta sẽ tha cho cả ngươi và bọn chúng, nếu ngươi có thể... thắng Snow. Nếu ngươi đủ mạnh."
Tất cả dường như im lặng trong giây lát vì bất ngờ rồi đồng loạt nhìn về phía ngài bá tước cũng đang tỏ ra ngỡ ngàng. Alphonse chỉ đơn giản là cười hào sảng với sự ngạo mạn không lẫn đi đâu được của đấng bề trên nhà Reinhardt, hất đầu ra lệnh cho kẻ hầu mang kiếm cho Snow. Trong sự sững sờ của nhiều người, Snow cầm lấy cây trượng cũ của mình với đôi mắt tím mở to.
Alphonse quay xuống toàn quân, khi này vài người đã cầm những tờ báo Cat rải lên trên tay.
"Nhỉn đi, hỡi ba quân. Trung tâm của trận pháp đó, thứ được gọi là Joyeuse có thể phá hủy lục địa này - là Mediatas, nơi Astrum được xây bên trên." Alphonse tiếp.
"Cùng với Thánh kị sĩ hội đang tấn công Espititus, chúng ta sẽ ngăn chặn thảm họa này bằng mọi cách có thể. Nhưng!"
Alphonse quay đầu ra sau, trận chiến của Cavalieri và Snow đã bắt đầu giữa một vòng tròn người chứng kiến và màu phép thuật sáng loáng đấu trường. Sự thật là rất nhiều người đang cho rằng Alphonse muốn giết Snow ngay sau khi lấy được quyền lực, bởi vì so với "Thanh kiếm đẫm máu", một bá tước yêu kiều lại còn đi ngược truyền thống ma thuật như Snow thực sự khó có thể thắng. Tuy nhiên, biết đâu chừng khi Cavalieri đã muốn chết và buông xuôi chịu thua.
Nhưng chuyện đó đã chẳng hề xảy ra. Anh ta đang chiến đấu ngoan cường và áp đảo bá tước tóc trắng bằng kiếm thuật cận kiến nặng về ma thuật physic của mình. Ngược lại, Snow lại nhanh nhẹn và duy trì khoảng cách tầm xa. Điều đáng ngạc nhiên là, ngài thực sự đã mạnh lên rất nhiều.
"Ồ."
"Bất cứ kẻ ngu xuẩn nào nghĩ rằng có thể khoan dung với những kẻ ta sẽ giết khi tới Astrum đó, ta cho các ngươi cơ hội biến khỏi hàng ngũ của ta ngay lúc này nếu không muốn sau này bị phanh thây. Không cần biết lý do hay ảo tưởng nào chúng đã mơ tới, nhưng tất cả những hành động chúng đã làm đã hủy diệt đất nước này. Nếu các ngươi không còn biết đâu là đúng, đâu là sai, vậy thì ta sẽ là lý lẽ tiếp theo của lục địa này. Lời thề của ta trước dòng máu Reinhardt đang chảy rằng ta sẽ hủy diệt bất cứ mối nguy hại nào cho đất nước này!
Nếu không thể hạ sát, các ngươi hãy rúc về nơi chốn bình yên của các ngươi đi!"
Một vài người, thực sự xanh mặt. Trước khi cuộc chiến này khai màn ở đất phong, cũng rất nhiều vương tướng hoài nghi mục đích của Kaiser và mong mỏi một biện pháp hòa bình thiết thực, nhưng họ đã nhầm đối tượng nặng bởi vì kẻ dẫn quân là vị Thái tử bạo chúa của chính gia đình ấy.
Trận chiến gần đi đến hồi kết thúc khi thanh kiếm của Cavalieri xuyên qua bụng Snow, mất toàn bộ HP của ngài, và khiến Snow ngã xuống đất. Dây thánh giá màu đỏ lẫn giữa một màu máu tươi nhuộm thẫm màu áo trắng của ngài. Cavalieri thở dài, quay đi, một vài nụ cười vui mừng nở trên môi ai đó.
Trước khi tất cả nghe tiếng thét dài của một vị tướng đứng gần với cuộc chiến. Bàn tay của Snow xuyên qua ngực gã, khi rút xuống, cơ thể gã xọp xuống và co rút lại như toàn bộ máu vừa bị rút đi khỏi người và Snow lao ra trong một cái chớp mắt, vung lưỡi kiếm ẩn trong gây trượng và chém thẳng vào Cavalieri.
Imperishable, Dark Magic, chỉ có thể sử dụng khi đã chết. Hồi sinh khi cướp lấy sinh mạng của kẻ khác.
Y kịp quay đầu, và dù trong bất ngờ tột đột y vẫn cố gắng né.
Nhưng hôm nay dường như là tận mạng dù có muốn hay không, vì lưỡi kiếm đã xuyên qua cổ y. Một đường kéo mạnh, gần như bay đầu.
Chỉ là, khi tưởng chừng như đã chiến thắng, Cavalieri đã...
... vui mừng.
Người ta có thể thấy mắt y mở lớn và chết trong trạng thái như vậy. Còn Snow, đứng đó, thở hồng hộc và toàn thân đầy máu, đôi mắt đỏ như than hồng. Nếu đó là một bông tuyết, lần đầu tiên họ thấy một bông tuyết rực rỡ như thế. Snow đã kiềm chế rất lâu để được giết chết y, và y cũng đã nín lặng đủ lâu để chấp nhận cái chết trước khi mất đi hi vọng. Mâu thuẫn và chỉ có thắng, hoặc thua, chỉ có ta, hoặc ngươi.
Thế giới đã trở nên tàn bạo như vậy rồi. Những cái chết, thảm họa và sự đau thương đã không thể sửa chữa được nữa.
Snow quay mặt đi, không nói lời nào, bước thẳng về phía Ruler của hắn và bật công tắc để vào buồng lái ngay lập tức. Đoàn quân lặng người, rồi chầm chậm, tiếng hô vang của một người vang lên, rồi nhân lên nhiều người, trăm người, ngàn người.
"Elysium phải chết!"
"Giờ thì, tới lượt kẻ chủ mưu!" Alphonse rút cây kiếm vào bao, bước ngang qua ba đứa con gái sau khi bỏ lại vài câu ngắn ngủi.
"Vậy thì, bản chất của con người là vậy đấy. Tùy ngươi xử lý, Engel."
Trong gió vọng lại câu hỏi thầm thì, rằng Alphonse hỡi, nếu người ngài yêu thương cũng mang tội ác thì ngài cũng sẽ giết chứ? Mây trả lời: Có lẽ nào anh em họ chẳng yêu thương nhau sao.
Alphonse đã thành công ở lần đầu tiên gặp mặt đội quân mới, khi ngay lập tức có thể lợi dụng kẻ đứng đầu của họ.
Snow ngồi trong Ruler, sau một lúc lâu, tiếng nói mới trở lại từ cổ họng đau rát.
"Ông, cha, mẹ, anh trai. Em đã ..."
Màn hình Ruler chợt bật lên khi Lloyd lại thói quen kết nối bất thường như mọi khi. Hắn "ố" một phát trước khi màn hình lại tắt phụt đi Snow nhấn nút tắt mất. Sau cùng, từ loa gọi chỉ còn vang qua tiếng cười nhạt của tên nhà khoa học.
"Ngươi khóc đấy à?" Hắn lẩm bẩm như đang tự nói một mình.
"Cả ta cũng đang phục vụ một kẻ gián tiếp hại chết cả nhà ta. Sau cùng thì, có ai lại muốn mất đi gia đình, nhỉ?"
Hắn cười khẩy rồi im bặt. Snow ói ra một búng máu đỏ tươi.
"Phải ... tiếp tục..." Ngài thì thầm. Trong buồng lái, vị bá tước chưa qua hai mươi hai tuổi dựa người vào khung máy, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cavalieri đã chết, đoàn quân tiến lên. Engel muốn làm gì ba bạn thì làm, nhưng làm sao cho đúng với nhân vật nha ~
Đánh dấu