Người từng hỏi ông cớ sao khi tạo ra nhân loại với tuổi thọ ngắn ngủi, Đấng sáng tạo lại ban cho họ một trí nhớ thật rõ ràng.
“Để vào mùa đông này, khi nhìn ra cửa, ta vẫn có thể nhìn thấy hoa hồng nở trong ký ức.”
Đó là câu trả lời của người.
“Xin cảm ơn cậu.”
Lão rưng rưng, hai hàng nước mắt ứa ra từ cặp mắt kèm nhèm. Âm nhạc của Killian đưa lão nhìn ra ngoài cửa sổ của sảnh bệnh viện, nhìn về nơi chỉ tồn tại một màn đêm chết chóc. Nhưng trong mắt người đàn ông này, ông ta nhìn thấy ký ức của mình vẹn nguyên như hàng chục năm về trước. Là người vợ quá cố của ông. Rồi lại là cô con gái của ông. Là tiếng đàn cô vẫn thi thoảng đánh cho ông nghe, về những câu chuyện cô kể cho ông khi lên thành phố biểu diễn.
Tất cả chúng, là những hành trang đáng quý duy nhất.
“Đội ơn người…”
Ông lão thiếp đi, hơi thở yếu dần. Những vết đen trên cơ thể không biến mất, nhưng ngừng phát tán.
~*~
“Tim Tim? Tôi hay nghĩ tên của rồng thì phải uy phong hơn, nhưng mà Tim Tim nghe dễ thương thật nha…”
Cô gái nói, rồi thấy Tim có chút quá đà cũng không ngại ngần nhích vào lòng Tim ủ cho ấm.
“Tôi tên là Vivi. Gia đình tôi… tôi chỉ có một anh trai, cha mẹ đều đã mất, anh trai tôi cũng vì bảo vệ tôi mà đã không còn ở đây.”
Bờ vai cô khẽ co lên, rồi rụt xuống.
“Thực sự.... Tôi rất mệt, từ nãy đến giờ thân nhiệt của tôi không ngừng hạ xuống. Hope đã cho thuốc và đưa chăn cho tôi, nhưng chúng không hề có tác dụng. Có lẽ…”
Giọng Vivi yếu dần, cô lụi đi trong người Tim.
[Đó là những ký ức nhỏ nhặt về cô em gái từ nhỏ đã dõi theo bóng lưng anh trai mình.
Anh làm tất cả để nuôi nấng em gái mình. Cha mẹ họ bỏ rơi họ khi cả hai anh em còn nhỏ, anh đã lăn lộn làm tất cả mọi công việc sang hèn để có thể bảo vệ em gái mình.
“Anh trai sinh ra trước để bảo vệ em gái mình mà.”
Anh cũng nói vậy, khi chặn đám Vong linh lại để em gái mình có thể chạy thoát. Hối hận lớn nhất của cô, đó là đã không thể gạt bỏ sự hèn nhát để chiến đấu cùng anh.
Và cô lại mơ về miền thơ bé. Khi họ cùng ăn những miếng bánh mì cũ cuối cùng còn lại trong nhà và nằm cuộn lại cùng nhau để chống lại cái rét mướt của Jesiona.]
~*~
“Có chứ! Anh tên là Hazel sao? Tất nhiên là John muốn rồi!”
Cậu nhóc tên John hào hứng, lôi từ trong chăn ra một “báu vật” nhỏ nhỏ của mình. Đó là một chiếc bình đựng đầy những ngôi sao giấy được gấp một cách vụng về bắng thừ giấy màu rẻ tiền.
“Em rất sợ tiêm, em cũng sợ nơi này nữa, nên anh Hope đã nói rằng em hãy thử gấp chúng xua đi nỗi sợ của mình. Anh ấy nói rằng, nếu muốn hái sao... "
Cậu bé hít hơi, giống như chuẩn bị nhắc lại nguyên văn một cụm thần chú quan trọng:
“...đầu tiên phải đẩy thật mạnh đến khi ánh sáng rọi lên những đám mây đen, để thấy được thế giới diệu kỳ vượt ra khỏi bóng đêm.”
Thằng bé mở nắp, đưa chiếc lọ cho Hazel.
~*~
“Anh Hope bảo đó là việc đưa kháng thể vào người để không bị bệnh, hoặc đưa thuốc vào người để hết bị bệnh. Nhưng mà đau lắm, anh ấy rút nguyên một cái kim tiêm bự chảng cắm phập vào người con luôn á!”
Con bé vừa cuộn người lại trong lòng Thanh, vừa mô tả lại quá trình tiêm thuốc của anh quân y một cách rất dữ dội.
“Đau lắm đó. Nhưng mà anh ấy bảo nếu không tiêm thì không hết bệnh, không về nhà với bà con được. Ngài rồng có sợ bị tiêm không ạ?”
Lily cân nhắc rất nghiêm túc xem có nên tỏ ra mè nheo quá với ngài rồng trắng không. Dù có là con nhóc loài người thì cũng không thể quá dựa dẫm vào ngài được, ngài ấy sẽ nghĩ là con người nào cũng mít ướt mất.
“Nếu ngài rồng không sợ tiêm thì con cũng không sợ tiêm nữa. Con sẽ đi ra để anh Hope tiêm cho một mũi.”
Nói vậy thôi nhưng vẫn đang rúc kĩ trong lòng Thanh, thi thoảng nhòm quanh quất sợ bị phát hiện rồi túm gáy về tiêm. Lily suy nghĩ thêm rồi quyết định thổ lộ thêm một chuyện với ngài rồng:
“Con không biết ngài có nhìn thấy giống con không? Kể từ hôm bà con dẫn con đến bệnh viện bảo là để bác sĩ tiêm kháng thể mới nào đó… con bắt đầu thấy rất nhiều những con chim phát sáng trôi nổi trong không khí. Chúng tụ tập xung quanh một số người, ít thôi, mỗi con có màu sắc riêng biệt. Nhưng rồi con thấy rất nhanh chóng, tất cả chuyển thành màu đen đặc và những con chim bắt đầu khóc. Chúng bay hỗn loạn, rồi tất cả tập trung tại cái lồng này.”
Bàn tay be bé chỉ lên trần bệnh viện.
“Nhưng ở nơi này những con chim đen lại hóa xám, rồi mờ dần. Chúng nín lặng và không khóc nữa. Bây giờ… ồ…”
Tự dưng con bè nhoi hẳn ra khỏi lòng rồng Thanh, nhìn ra ngoài.
“Chúng đều đang nhìn về phía kia kìa, ngài rồng!”
Bàn tay be bé chỉ về phía nháo động.
“Bác James đang làm gì anh Hope vậy? A… những con chim bay xung quanh bác ấy đang đen đi dần, còn của anh Hope lại có màu vàng dịu. Lần đầu tiên con thấy được đấy.”
~*~
Mồ hôi chảy xuống từ trán, đọng lại ở cằm. Hope đứng bất động khi nòng súng của James chĩa thẳng vào đầu mình, sự tiếp xúc lạnh lẽo và tiếng lên đạn lạch cạch xác thực rằng, người đàn ông này thực sự muốn giết anh.
Anh nhìn thấy mọi người đổ dồn về phía mình. Những người ban này thảo luận với anh cách sử dụng số thuốc, cô gái tóc xanh, cậu thanh niên đeo kính và cả người đàn ông da ngăm, một số rồng và cả những người khi nãy chỉ chuyên chú phụ giúp chăm sóc bệnh nhân với anh… tất cả đều nín lặng chờ lời giải thích của mình. Thậm chí, cô gái tóc xanh còn cố ngăn hai người lại, và một câu trai mảnh dẽ khác còn vừa run rẩy vừa chĩa dao vào James để ngăn ông ta lại.
"Bác sĩ, đã đến nước này rồi, xin anh hãy nói rõ cho chúng tôi biết, thật sự chuyện gì đang diễn ra ở Jesiona? Cũng xin anh đừng tìm cách kéo dài thời gian, như anh đã thấy, ngài James đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Xin anh đấy, bác sĩ Hope!"
"... Đây là số thuốc không bình thường, đúng chứ? Ngươi tiêm cho bản thân trước, và giờ tính phân phát cho người dân bị nhiễm ở đây. Và vì chúng ta đang ở đây, việc khử lượng thuốc này sẽ nhanh hơn. Khi mọi chuyện đã vỡ lẻ, thì cũng chẳng cứu lại được gì."
“... Đừng làm hại họ, James.”
Đó là lời đầu tiên anh nói, khi mở miệng. Tay nhanh chóng đẩy Galatea và Stanford khỏi phạm vi sát thương của James.
“Nếu có gì thực sự xảy ra ở đây, ông mới chính là người phải nói rõ với chúng tôi, chuẩn úy James, và cả viện trưởng của bệnh viện này, người trực tiếp phụ trách việc tổ chức lần tiêm phòng loại thuốc mới thử nghiệm mà trung ương cấp xuống.”
Ánh mắt Hope sắc lạnh nhìn thẳng lại James mặc cho uy hiếp trực tiếp. Anh ta không phải vị quân y bẽn lẽn như khi nãy nói chuyện với các bạn nữa.
“Tất cả mọi chuyện bắt đầu kể từ khi bệnh viện tiêm cho người dân số thuốc thử nghiệm đấy cách đây một tuần.”
“Thuốc thử nghiệm ITC 3178, và cả số kháng thể CTC 5501, tất cả đều là qua tay ông mà phân phát lại dùng cho người dân. Có cả 7 ống ITC 3178 cho chúng ta nữa, nhưng ông đã…”
Bàn tay Hope run lên, nắm chặt thành một nắm đấm.
“Ông lợi dụng thói quen của tôi, luôn tự thử thuốc lên người mình đầu tiên trước khi tiêm cho cả đội. Chúng ta cũng có phần tiêm y hệt người dân.”
“Và ta đã thành công.”
Khẩu súng của James chợt chuyển từ trán Hope nhắm thẳng xuống chân anh.
“Vì ngươi đã sai từ khi tiết lộ gốc gác Nyrhtied cho ta. Và qua việc ngươi luôn tự thử nghiệm lên cơ thể mình sau khi tiêm 3178, và đến hôm nay lén đưa một ống thuốc cho con rồng bị cắn kia, chắc chắn thuốc mà trung ương muốn thử nghiệm đã có kết quả. Trừ bỏ lũ dân đen kia chỉ có thể chết dần như những thí nghiệm thất bại vì Hắc Khí tức có nồng độ quá cao đi vào cơ thể, máu của ngươi lại ngay lập tức tạo được ra kháng thể, liên tục đào thải Hắc khí tức ra khỏi cơ thể. Khí tức của ngươi không thể vẩn đục đi dù có đứng gần nguồn lây lan đến đâu. Vậy nên những vết bầm liên tục xuất hiện và liên tục biến mất ngay sau đó trên người ngươi.”
Ánh mắt lão vằn lên một vẻ man dại, khác hẳn vai diễn trước đây mà lão sắm.
“Vì sao lại làm vậy? James.”
“Vì sao ư, Hope? Không phải câu trả lời quá đơn giản ư? Không phải ai cũng có thể nhận được sự cứu rỗi của phép màu mà chúng vẫn hàng đêm cầu nguyện mà tin vào. Chúng ta cần một phép màu kiểu mới. Hi sinh những kẻ cặn bã này cho một tương lai mới cũng đáng thôi. Không có cuộc cách mạng nào lại không cần đá lót đường.”
“...”
“Nếu không phải có lũ ứng cử viên ngu ngốc này và mấy con rồng” - lão ném cái nhìn ti tiện về phía các bạn. Phải, các bạn có nhận ra sự xuất hiện của mình đã gây rối loạn lên nhịp độ thúc đẩy quá trình hắc hóa của tất cả người dân ở đây? Bản thân sự xuất hiện của niềm hi vọng đã là một phép màu -
“niềm hi vọng vào 60 ống thuốc ta sắp đặt đã đủ để tạo ra hỗn loạn, hoàn thành được bước cuối cho thử nghiệm của cấp trên rồi.”
“...”
Hope là một người luôn cư xử như anh chẳng thể hại chết dù là một con ruồi. Anh từng thổ lộ với James, lý do muốn trở thành quân y là vì anh muốn đóng góp sức mình bảo vệ mọi người cùng Kỵ sĩ rồng dù cho bản thân có là một người Vô ma thuật, nhưng anh lại quá sợ hãi việc giết người. Vong cũng từng là con người. Vậy nên, anh chọn con đường bảo vệ đồng đội, kiên quyết không để ai phải bỏ mạng trên chiến trường. Khi ở cùng người dân, công việc của anh là chăm sóc sức khỏe cộng đồng, bảo đảm không có mối nguy hại tiềm tàng nào ẩn nấp được trong đó.
“James… ông biết gì không?”
Nước mắt tràn ra từ đôi mắt màu vàng nhạt của Hope. Vẻ tuyệt vọng và giận dữ không che giấu chuyển hóa thành sự uy hiếp qua câu nói thầm thì. Anh bất ngờ khống chế James khi lão đang mải huyên thuyên về thứ sự thực rẻ rách dàn dựng nên. Một thứ rẻ rách đã cướp đi sinh mạng của người dân Jesiona.
Tiếng súng nổ vang lên, nhưng chệch vào cánh tay phải của Hope. Máu ướt đẫm áo blouse quân dụng trắng, nhưng bàn tay trái của anh đã cướp được súng của lão. Báng súng dập thẳng một cú tàn nhẫn vào giữa mặt, đẩy ngã người đàn ông to lớn xuống đất. Một đầu gối của Hope trấn thẳng vào giữa ngực lão, khẩu súng vào tay anh lên đạn nhằm thẳng vào người đàn ông đấy.
“Tôi, đã từng coi ông như một người cha.”
Anh bóp cò. Máu bắn lên khuôn mặt của Hope.
Ngay khi chết đi, xác của James hóa đen, thảm trạng không thể mô tả cho hết nỗi khiếp đảm.
[...]
“Sự thực này đã bị chôn vùi trong 30 năm bởi quân đội và chính quyền Orion. Sự xuất hiện của các bạn đã chấm dứt bí mật đấy.”
Từ trước khi các ứng cử viên Orion của kỳ thi tuyển thứ 10 này được sinh ra, Jesiona đã bị xóa sổ khỏi bản đồ của Orion, chìm vào bóng đêm quên lãng. Không một ai hay biết nơi đây từng diễn ra một tội ác tày trời đến mức nào.
Ngoài cửa truyền đến những âm thanh ghê rợn. Chúng là âm thanh của hàng ngàn Vong linh biến dị bởi thứ thuốc mà trung ương phát xuống tiêm cho họ đang tập trung trước Bệnh viện này, cố gắng phá nát cánh cửa tiến vào trong.
“Ngôi làng này sẽ liên tục lặp lại bi kịch của nó, mãi mãi và vĩnh viễn trong một vòng lặp không hồi kết. Mọi người không thuộc về nơi này, nhưng sự hiện diện của mọi người đã phá vỡ vòng lặp của nó. Hãy tiến về phía cửa thoát hiểm. Cổng dịch chuyển nằm ở đấy.”
Những người dân các bạn đã trò chuyện cùng, tất cả rơi vào một giấc ngủ sâu. Hắc hóa ngừng lại trên cơ thể họ, hơi thở của họ hóa thinh không. Cuối cùng, thay vì hóa thành Vong, họ tan biến thành cát bụi.
Đó là sự cứu rỗi cuối cùng của họ, được các bạn mang đến.
“Chúng tôi là quá khứ. Mọi người là hiện tại. Xin hãy rời khỏi nơi này, quá khứ không thể thay đổi. Nhưng xin đừng quên đi chúng tôi.”
Hope tiến về phía cửa chính, tay cầm theo khẩu súng của James. Máu vẫn chảy trên cánh tay của anh.
“Đừng quên đi tội ác này.”
Choice:
- Bước vào cửa dịch chuyển (
quay trở về đảo Cyprus)
- Ở lại
- Khác
Lưu ý:
Kể từ story này, mọi thông tin mà player unlocked sẽ được ghi nhận để sử dụng trong story chính về sau của game.
Mỗi nhân vật được ghi nhận là active trong thử thách được +1 level.
Đánh dấu