[Review] Nana - Tôi không thể bắt đầu lại, nếu không có Nana bên mình.
http://i881.photobucket.com/albums/a...ps6fba33c7.jpg
Nana đã dừng lại cách đây hai năm, nhưng mỗi lần nghĩ về nó, cầm lên quyển truyện tôi vẫn như thấy mình đang cố gắng phiêu du, để hiểu hết ý nghĩa những khung hình, những câu nói của họ, của Nana, của Hachi, Ren, Takumi hay bất kỳ ai trong Trapnest, trong Blast.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nana là lời kể của Nana Komatsu( Hachi) nơi cô ấy sinh ra và những khung hình bình dị, những mảng sáng tối đan xen khiến cho tôi cảm thấy buồn man mác.
Phải, buồn, là cảm nhận đầu tiên của tôi về Nana.
Câu chuyện rất đỗi đơn giản, hai người con gái, hai tình cách hoàn toàn đối lập hai ước mơ, hai lối sống khác nhau, nhưng lại mang cùng một cái tên, cùng gặp trên một chuyến tàu và cuối cùng ...
là sống trong một căn phòng.
Ấy thế mà cuối cùng họ lạị quấn quýt nhau như hơi thở, như sinh mạng.
" Này Nana cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Vì tớ tin đó là định mệnh, để chúng ta trở thành bạn thân... Tớ đã hiểu rằng đó là một phần của số mệnh"
Khi Hachi chia tay Shouji, người bên cạnh cô là Nana; khi Nobuo và Hachi chia tay, người bên cạnh cô vẫn là cô ấy.
Thậm chí sau này khi Hachi kết hôn với Takumi, tôi cũng ghen, ghen thay cho Nana, ghen cho căn phòng 707 đó vì những khoảnh khắc không bao giờ quay lại. Giữa họ có phải tình yêu?
Nếu Nana không yêu Ren đến thế, như muốn khắc sâu anh vào tâm khảm, đánh dấu anh trên cơ thể của mình bằng một đóa hoa sen thậm chí khóa anh lại bằng chiếc vòng mà cô là người cầm chìa.
Và Hachi sau này nếu không yêu Takumi, tôi cũng sẽ nghĩ, giữa họ là tình yêu.
Nhưng có lẽ giữa họ nhiều hơn tình bạn còn có thứ tình mẫu tử, Hachi như một người mẹ chở che cho Nana, cho bước chân mỏi mệt của cô trên quãng đường đời. Họ có những giấc mơ của riêng mình, Nana cô ấy muốn được hát, được thành công nhưng phải cùng Blast.
Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi, đó có phải ước mơ sâu thẳm trong cô ấy, hay là vì Ren, vì cái đêm cô khoác chiếc áo đỏ nhìn anh biểu diễn khi còn thơ dại, hay vì Ren khi nhìn anh đã thành công cùng Trapnest, mà không có cô, không có giấc mơ của hai người.
http://i881.photobucket.com/albums/a...ps85321de8.jpg
Còn cô gái kia, lại rất đỗi bình dị, lần nào cũng yêu đến dốc hết sức mình, khiến cho người ta nghĩ cô ấy buông thả quá, ngốc nghếch quá vậy mà lạ rất chân thành trong tình bạn trong tình yêu.
Ước mơ của Hachi phải chăng là một gia đình hạnh phúc, và trong đó, tôi tin là có Nana, có trái tim, tình yêu mà cô đã giành cho người bạn gái cùng phòng. Những con người ấy, những giấc mơ ấy, gần gũi, thân thương, mỗi người làm cho tôi trăn trở.
Là Junko, Yasu với sự bảo hộ vô bờ bến với Hachi, Nana.
Là Shouji yêu cô nhưng lại để mất tình yêu đó giữa bon chen của Tokyo nhộn nhịp.
Là Nobuo dứt bỏ quê nhà ra đi vì Nana, vì mơ ước của mình, Shin ngỗ nghịch với những tổn thương tình thần và tự dìm mình vào hố đen của những tha hóa trong cuộc sống.
Cảm xúc cá nhân của tôi không thích Trapnest lắm, có lẽ tôi vẫn luôn đổ lỗi sự ra đi của Ren là vì Reira, đau khổ của Hachi là do mối quan hệ mập mờ giữa Takumi và cô công chúa ấy hay Ren đã một lần nữa tàn nhẫn bỏ lại Nana trong những màn đêm bất tận.
Dường như ai cũng nhận ra, sau khi Ren mất, câu chuyện được rẽ sang hướng khác.
Cả bản nhạc, như đang chơi đến nốt cao trao thì dừng lại.
" Ngày 4 tháng 3 năm 2002, vào cái đêm cuối cùng của 20 năm tồn tại trên cõi đời này... Thời gian của tôi đã ngừng trôi"
Mối quan hệ giữa Takumi và Hachi đã rạn nứt, hai vợ chồng mỗi người sống với một đứa trẻ.
Trapnest dừng hoạt động vô thời hạn vì Reira chỉ có thể hát khi Ren đệm đàn.
Họ thiếu hát chính, thiếu ghi ta, thiếu cả những ca khúc mà con người tài năng kia ra đi thì mọi thứ như được dừng lại. Blast cũng biến mất khi Nana đi.
Đến bây giờ chúng ta vẫn không biết có điều gì đã xảy ra trong những năm tháng ấy. Chỉ biết rằng Nana đã bỏ đi một nơi khác, một nơi có biển, cô đã để mái tóc dài và đến hát trong những quan Bar ở Mỹ.
Chỉ là họ vẫn sống, chậm hơn, trưởng thành hơn, với những đau thương trong lòng.
Có lẽ Nana đã không còn là con mèo nhỏ ngày nào, Hachi cũng dần nở nụ cười buồn bã qua năm tháng và Shin đã là một người nổi tiếng đầy nhiệt huyết và tình thần trách nhiệm.
Mỗi khi nghĩ đến, tôi lại trao nước mắt, bao giờ mới có thể bắt đầu lại lần nữa?
"Ren đã đi rồi Tương lai mà chúng tôi hướng đến đã trống rỗng như một mảng giấy trắng. Đến tận hôm nay tôi vẫn chưa tô thêm hoa văn màu sắc nào lên nó. Không có Nana, sẽ không có khởi đầu nào cả"
Câu hỏi của Hachi tôi cũng muốn biết đáp án, muốn chờ.
Chờ bắt đầu lại Trapnest, Blast hay cuộc sống của hai cô gái ấy trong 707, hoặc một kết cục mới cho Hachi, chấm dứt cuộc hôn nhân đến bờ tuyệt vọng.
Tôi muốn chờ Takumi trở về cho hai người họ một đáp án.
Tôi muốn chờ Reira cất tiếng hát lần nữa, để cho Ren ra đi thanh thản, để tâm hồn cô cũng vậy.
Tôi muốn chờ Nana quay về, mà làm sao cô ấy có thể không trở lại, khi mà Hachi vẫn đang đợi để bắt đầu lại.
http://i881.photobucket.com/albums/a...psf01319e4.jpg
Tôi muốn chờ họ bắt đầu lại, từ nơi đau thương ấy , từ nốt nhạc còn đang chơi nửa chừng để phần sau của nó không bi thương đến vậy.
Tôi muốn chờ Ai Yazawa quay lại, như Hachi, cô ấy vẫn đang chờ.